Chương 87: Không làm bộ nữa, sáng tỏ đi Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
Tiệc tối của Lâm gia rất bình thường, không xa xỉ, có thể nói là rất bình thường.
Nhưng tối nay lại không như vậy, trên bàn bày rất nhiều món sơn hào hải vị.
"Cha, bữa tối hôm nay thật phong phú, có chuyện mừng gì phải không?"
Lâm Phàm hỏi.
"Chuyện mừng gì mà con còn không biết sao?"
Lâm Vạn Dịch nâng ly, nói: "Nào, mừng Lâm gia đón thêm một thành viên mới, cạn ly."
Trời ơi, Lâm Phàm đối với chuyện này rất kháng cự, bà cô kia thì là người nhà gì chứ, để cô ta biến đi càng sớm càng tốt.
Người trong Lâm gia không nhiều, nên có thể được coi như người nhà cũng chẳng được mấy người. Ngô lão đi theo Lâm Vạn Dịch cả đời, quãng đời còn lại cũng là ở đây, hơn nữa lão còn là người chứng kiến Lâm Phàm trưởng thành. Tuy lão lúc nào cũng tự cho mình chỉ là nô bộc nhưng Lâm Vạn Dịch từ lâu đã coi lão như người thân trong nhà.
Mà Lý Chi Tú này thì.... thôi vậy, không nói cũng thế, sắp đặt, hoàn toàn là sắp đặt.
"Đa tạ cha."
Lý Chi Tú đứng dậy, rất khí phách uống hết ly rượu, vị cay nồng làm cổ họng nàng đau rát nhưng vẫn cố nhịn xuống lộ ra ý cười nhẹ nhàng.
Lâm Phàm liếc mắt, gọi tiếng cha cũng thật thuận miệng.
Sớm muộn gì cũng có ngày dọa cho ngươi sợ mà chạy mất, nhìn Thúy Lan đứng sau lưng Lý Chi Tú là biết, sắc mặt của tiểu nha đầu này trắng bệch, không dám nhìn thẳng vào Chu Trung Mậu và Lâm Phàm. Chuyện xảy ra ban ngày rõ mồn một trước mắt khó mà quên được, thực sự quá khủng bố.
"Cha, ba tên gia hỏa lúc ban ngày là ai vậy?"
Lâm Phàm có chút hiếu kì, ba tên đại hán tới U Thành nhìn có vẻ như đến tìm cha, nhưng chẳng bao lâu khi mình vừa về đến thì ba người bọn họ lại bị đá bay ra ngoài.
Quá nhanh, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì không thể để cho người khác biết được.
Lâm Vạn Dịch nhìn hắn một cái hiển nhiên là không muốn nói cho hắn biết, sau đó viện lí do lảng sang chuyện khác.
Lâm Phàm vẫn chưa chết tâm nói: "Cha, ta nghe bọn họ nói người trái lời Ngô Đồng Vương, Ngô Đồng Vương này rốt cuộc là kẻ nào, là một người rất lợi hại sao?"
"Con hỏi những chuyện này làm gì, có liên quan gì đến con à?"
Lâm Vạn Dịch nói.
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói: "Cũng không có quan hệ gì, chỉ là bất kể thế nào, cha gây thù chuốc oán với người ta ít nhất cũng phải nói cho hài nhi biết chứ, lỡ sau này có gặp phải thì hài nhi còn có thể giúp người giáo huấn hắn một trận."
"Nói nhiều quá, ăn cơm của con đi."
Lâm Vạn Dịch trừng nghịch tử một cái, còn muốn giúp đỡ giáo huấn, nếu thật sự gặp phải Ngô Đồng Vương nói không chừng lão còn phải nhặt xác cho tên nghịch tử này.
Không ngờ ba tên gia hỏa kia lại nói cho nghịch tử này biết về Ngô Đồng Vương, sớm biết vậy đã giết luôn bọn chúng cho bớt phiền phức. Bất quá cũng tốt, để nghịch tử biết thêm một chút cũng coi như là cho nó thêm động lực.
Lý Chi Tú biết Ngô Đồng Vương nhưng nàng không xen miệng vào, cũng không hỏi dò mà vẫn luôn suy nghĩ xem, Ngô Đồng Vương phái người tới U Thành tìm đến Lâm gia rốt cuộc là vì cái gì?
Rất nhanh tiệc tối đã kết thúc.
"Tú nhi, Phàm nhi, sắc trời không còn sớm nữa, các con mau về nghỉ ngơi đi."
Lâm Vạn Dịch nói.
Chỉ là lời này nghe có chút không bình thường, Lý Chi Tú khẽ run, lại có chút sợ hãi. Nàng biết chuyện tối qua có liên quan đến Lâm gia chủ nhưng không dám ở trước mặt hỏi, như hiện tại lời nói này cứ như là mau về ngủ đi, ta dâng con trai ta đến cho ngươi đó.
Không rét mà run, Lý Chi Tú đứng dậy rời đi, nhanh chóng trở về hậu viện. Lúc ban ngày bảo Thúy Lan đi tìm mấy cái đinh với bản gỗ giờ đã có chỗ dùng, phong tỏa toàn bộ cửa sổ, một góc chết cũng không chừa lại. Trong lòng khiếp sợ cũng không dám ngủ say, mà chỉ ngồi xếp bằng ở trên giường để nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài.
"Cha, tối nay hài nhi cũng không muốn nghỉ ngơi lắm, thay vào đó là muốn đi thư phòng đọc sách, bổ sung thêm kiến thức cho mình."
Lâm Phàm nói, hắn nào có thật sự muốn đọc sách, chỉ là kiếm cớ thôi. Muốn ở trong thư phòng lánh nạn, chuyện này quá nguy hiểm cũng quá phức tạp, cho dù da mặt của hắn có dày hơn nữa, coi như không có chuyện gì xảy nhưng nếu thật sự có cái gì đó thì hắn tìm ai để khóc oan đây?
Nói thật thì hai tay này của hắn đều là thanh bạch, sạch sẽ, chưa từng dính máu của một sinh mạng nào. Nhưng không thể vì nguyên nhân tình hình bắt buộc mà giết chết Lý Chi Tú chứ.
"Cút về ngủ đi."
Lâm Vạn Dịch quát, con dâu tương lai không ở đây thì hắn tất nhiên không cần phải để ý đến mặt mũi của nghịch tử, không mắng không được, sắp để cho nó ngồi lên đầu rồi.
"Được được, vậy thì hài nhi cút về trước vậy."
Lâm Phàm cạn lời, lão cha quá bá đạo, chuyện này đích thực là lão cha làm ra.
Đã nói rõ cho ngươi biết rồi đó, tối nay lúc ngủ cẩn thận chút, nửa đêm lão tử sẽ đến cướp người. Dù sao thì không cần biết có ngủ hay không thì kết quả cũng giống nhau cả, chắc chắn vẫn sẽ bị lão cha đánh cho ngất. Này là không tôn trọng ý nguyện cá nhân mà chuyên quyền độc đoán.
Hậu viện.
Sau khi Lâm Phàm trở về thì rất lâu cũng không ngủ được, biện pháp tốt nhất để phản kháng lại lão cha chính là tăng điểm, khiến thực lực của bản thân có thể đật tới cảnh giới cực cao, tới lúc đó mới có thể có đủ năng lực chống lại lão cha.
Cho dù biểu đệ cũng không biết tu vi của lão cha, rốt cuộc đã đạt đến cảnh giới nào nhưng dùng lời của biểu đệ, thì chính là một chiêu cũng không đỡ được.
Rất mạnh, cực kì mạnh, không phải là năng lực mạnh bình thường.
Tu vi của biểu đệ cũng không phải là yếu, Võ Đạo Bát Trọng đỉnh phong gần như sắp có thể đột phá tới cửu trọng, nhưng hắn lại nói một chiêu của lão cha cũng không đỡ được, vậy thì còn có thể làm gì được nữa.
Lão cha khủng bố như vậy, chính là một ác mộng bao phủ trên người mình. Muốn phản kháng sao, được thôi, chỉ cần lấy thực lực của ngươi ra.
Lâm Phàm viết ra một hàng chữ trên giấy: "Đưa đao cho ta, tự có thể dùng."
Hắn trực tiếp lấy đao từ sau lưng rồi nằm trên giường ngủ, giấy để ở trước ngực. Không đóng cửa lớn, dù sao thì đóng hay không cũng giống nhau cả.
Đêm muộn tĩnh mịch, trong hậu viện có hai tên đại hán vẫn còn sống bị trói trên giá gỗ, mệt mỏi buồn ngủ nhưng đột nhiên bọn chúng nghe thấy có thanh âm truyền đến bên tai.
"Các ngươi thực sự nói quá nhiều rồi."
Rắc rắc, Lâm Vạn Dịch bẻ gãy cổ của hai người, sau đó nhìn cũng không thèm nhìn một cái, ngón tay bắn ra trong không khí liền có đạo bạch quang bay ra, luồn vào trong phòng khiến Lâm Phàm ngất đi.
Lý Chi Tú vẫn chưa ngủ, nàng đang rất căng thẳng, vốn dĩ đến Lâm gia nàng tự nhận rằng mình là hổ dữ, nhưng hiện tại mới phát hiện nàng thực ra chỉ là cừu non mà thôi, một con cừu có đầu giống như hổ.
Bên ngoài vẫn luôn không có động tĩnh khiến nàng từ từ yên tâm lại, tu vi của Lâm Vạn Dịch đạt đến trình độ bước đi không có tiếng động, một chút âm thanh nho nhỏ cũng không có. Bóng đen đứng bên ngoài cửa hiển hiện.
"Ai?"
Lý Chi Tú nhìn thấy bóng đen thì trong lòng kinh hãi, thực sự tới rồi nhưng nàng còn không kịp có thời gian suy nghĩ, cửa gỗ vốn bị bản mộc đóng lại, trực tiếp bị một cú đá đạp tung, rầm rầm đổ xuống mặt đất.
Trời ơi! Sao lại có thể lớn gan như vậy, dám phá cửa vào.
Lâm Vạn Dịch che mặt cũng không muốn chơi mấy trò ấu trĩ này, chút tiểu xảo chặn cửa này chỉ cần đạp một cú là mở được ngay.
Lý Chi Tú muốn phản kháng nhưng đối diện với Lâm Vạn Dịch nàng chỉ là con kiến mà thôi, thế nên trong phút chốc liền ngất xỉu. Vẫn giống như tối qua, tất cả đều không tôn trọng ý nguyện cá nhân của người khác.
"Lão gia, buổi tối gió lớn, không có cửa thì công tử sẽ bị lạnh đó."
Ngô lão xuất hiện nhắc nhở.
"Không sao, chốc nữa ngươi sửa cánh cửa lại đi, Ngô đệ, ngươi có xuân dược không?"
Lâm Vạn Dịch nói.
Ngô lão ngây người, làm như vậy thật sao, này sẽ xảy ra chuyện đó.
"Lão gia, thứ này chúng ta hơn mấy chục năm không dùng tới rồi, không còn nữa."
Ngô lão nói.
Nhớ năm đó lão và lão gia hành tẩu khắp nơi, trên người mang theo không ít đồ tốt, đều là để đề phòng vạn nhất. Gặp phải địch mạnh không thể khinh thường thì đều hạ xuân dược. cho người ta sau đó hai bên sẽ vung đao loạn xạ chém nhau, không biết có bao nhiêu kẻ cả đời kiêu ngạo đã chết thảm trong thủ đoạn này của họ. Chỉ là sau này thân phận và địa vị đều thay đổi nên không còn dùng đến chiêu này nữa.
Lâm Vạn Dịch thở dài một tiếng: "Đáng tiếc, nếu như có thì đã bớt không ít chuyện phiền phức rồi."
Đây mới thực sự là ma quỷ, Lâm Phàm thì được coi là ma quỷ gì chứ, nhiều nhất cũng chỉ có thể là tiểu ma quỷ nhân từ mà thôi.