Chương 92: Tên này quá biến thái! Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
Điểm nộ khí +22.
Ý, điểm nộ khí ở đâu ra vậy.
Hắn cũng không đắc tội ai mà.
Nhưng khi thấy ánh mắt kia của Lưu Huyền, hắn liền biết đối phương tức giận, mà còn liên quan đến hắn.
Theo Lưu Huyền thấy, Lâm Vạn Dịch sẽ không có can đảm giết chết ba người, nhưng hôm nay nhìn tình huống này, rõ ràng là đã chết.
Giết người Ngô Đồng Vương phái tới là không coi Ngô Đồng Vương ra gì.
Hắn chỉ tùy tiện nói, thi thể cũng được, nhưng thật sự lại mang thi thể ra sao?
Nhưng hắn vẫn dửng dưng như cũ, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt.
Giả dối.
"Cha, tên này có chút giả dối." Lâm Phàm ghé sát tai cha, nhỏ giọng nói.
Lâm Vạn Dịch ừ một tiếng.
Vậy là đồng ý với cách nói này.
Vậy là cha đã sớm nhìn thấu bản chất đối phương, hình tượng giả dối cũng chỉ có thể lừa gạt kẻ ngu.
Không rõ Lưu Huyền có nghe thấy không, dù sao sắc mặt y không có bất kỳ biến hóa nào.
Biểu đệ đi lâu như vậy, sao còn chưa tới?
Rất nhanh.
Biểu đệ đã tới, trên bả vai gánh một cây gậy, trên cây gậy treo rất nhiều lạp xưởng, từng đoạn, từng đoạn treo kín cả cây gậy.
Đồng tử Lâm Phàm co rút, ngón tay khẽ run lên.
Không rõ tại sao, xuất hiện một loại dự cảm không hay.
Hôm qua hắn là nói chơi thôi.
Sao lại có kẻ tàn nhẫn như vậy, biến người thành lạp xưởng.
Chắc không phải biểu đệ của hắn sẽ…
Ông trời ơi.
Rất có thể, thật rất có khả năng này.
Nhưng trong lòng hắn vẫn còn ôm một chút may mắn, hy vọng đây là ảo giác, biểu đệ không tìm được thi thể.
"Biểu ca, tới rồi."
Chu Trung Mậu nói.
Lúc đầu y thấy rất khó xử, biểu ca nói đưa thi thể tới nhưng biết đi đâu kiếm thi thể đây, đều đã thành lạp xưởng cả rồi. Coi như gom góp lại một chỗ, cũng không được, cách tốt nhất cũng chỉ có thể đem lạp xưởng gộp lại thành hình người thôi.
Lưu Huyền thở dài nói: "Lạp xưởng, đã rất lâu rồi không ăn. Lâm huynh, nhớ năm đó tay nghề làm lạp xưởng của mẫu thân huynh thật sự rất giỏi, sau khi ăn xong, nhớ mãi không quên. Để ta xem Lâm huynh thừa kế được bao nhiêu phần chân truyền của bá mẫu.”
Vừa dứt lời.
Y liền lấy xuống một đoạn lạp xưởng, cắn một cái.
Lâm Phàm muốn ngăn lại, nhưng không kịp. Miệng đối phương quá lớn, một miếng ăn hơn phân nửa, còn rất hưởng thụ nhắm mắt lại, nhai kỹ, hồi tưởng lại.
"Ừ."
"Thịt ngon, hơi dai."
"Khụ khụ!"
Lưu Huyền ho khan, phun ra một mảnh vụn nói: "Lâm huynh, sao lại thiếu cẩn thận như vậy, con chưa róc hết xương."
Lâm Phàm trợn mắt há mồm nhìn Lưu Huyền.
Khỉ thật.
Tên này là loại thích ăn hàng sao?
Loại hành vi này cũng làm được, không phải muốn thấy thi thể sao?
Sao thấy lạp xưởng liền ăn luôn một cây rồi?
Vị biểu đệ thật thà nhìn thấy cảnh này, cũng hít một hơi khí lạnh, thật là một kẻ tàn nhẫn.
Lưu Huyền lau vết dầu mỡ trên khóe miệng, nói: "Được rồi, thi thể đâu?"
Lâm Vạn Dịch dường như có cảm ứng, nhìn về phía tên nghịch tử. Lâm Phàm yên lặng gật đầu, coi như công nhận.
Chu Trung Mậu bỏ cây gậy trên vai xuống, đưa cho Lưu Huyền.
Lời còn chưa nói hết, cổ họng Lưu Huyền như bị người bóp nghẹt, ánh mắt mở thật to, không dám tin nhìn Lâm Vạn Dịch.
"Ở đây." Chu Trung Mậu nói.
Sau khi đem thi thể đã bị làm thành lạp xưởng đưa cho Lưu Huyền, y liền lui ra. Đến y cũng cảm giác tên này quá biến thái, quá đáng sợ.
Ọe!
Lưu Huyền chợt cúi đầu, ngón tay móc vào trong cổ họng, nôn mửa không ngừng.
Ngân Huyết Quân đứng sau lưng y chấn động, rút đao, có vẻ muốn khai chiến.
Lâm Phàm có chút mơ hồ, hắn thật sự không nghĩ biểu đệ lại đem những thứ này làm thành lạp xưởng.
Hắn lập tức kéo biểu đệ sang một bên.
"Biểu đệ, đệ làm thật sao?"
Chu Trung Mậu có chút vô tôi, lại có chút bó tay, nói: "Biểu ca, huynh bảo thì đệ làm thôi."
Lâm Phàm không còn gì để nói.
Phục rồi.
Hắn thật sự phục rồi.
Vốn tưởng biểu đệ sẽ không làm chuyện tàn nhẫn bậc này, nhưng không nghĩ tới biểu đệ lại làm thật.
Chắc không phải đã làm cả đêm đấy chứ.
"Lưu huynh, chớ suy nghĩ nhiều, chỗ lạp xưởng này đều là ta tự mình làm. Còn ba cỗ thi thể kia, ta đã sớm cho người ném vào rừng sâu Đông Giao, giờ có lẽ đã bị âm ma ăn hết rồi."
Lâm Vạn Dịch nói.
Ông cũng không nghĩ thủ đoạn của tên nghịch tử này tàn nhẫn như vậy, còn biến người thành lạp xưởng.
Trước kia sao không nhìn ra chứ.
"Không sao, là do ăn quá mau, bị nghẹn thôi."
Lưu Huyền cười.
Nụ cười này rất không tự nhiên, hiển nhiên y không hề tin tưởng.
Điểm nộ khí +999.
Ngay tại lúc này.
Lâm Phàm hơi kinh ngạc, điểm nộ khí trực tiếp tăng lên đến 999, chỉ số cao như vậy sao.
Hắn liếc nhìn Lưu Huyền, phát hiện đối phương mặt mũi vui vẻ đối mặt mình, không nhìn ra có chỗ nào tức giận.
Nhưng chính như vậy.
Mới khiến người ta cảm thấy không rét mà run.
Tên này không đơn giản, hổ mặt cười, điểm nộ khí đạt tới trình độ này, e là đã có tâm giết mình rồi.
Liên quan gì đến ta.
Dù ta nói ý tưởng kinh thiên động địa làm lạp xưởng cho biểu đệ.
Nhưng cuối cùng người làm là biểu đệ mà.
"Lưu huynh, mời vào trong." Lâm Vạn Dịch nói.
Ông biết chuyện không kết thúc dễ dàng như vậy.
Lưu Huyền đã không phải là Lưu Huyền trước kia.
Con người sẽ thay đổi.
Nhất là ở bên Ngô Đồng Vương mấy chục năm, biến thành bộ dáng gì, thật không dám tưởng tượng.
Lâm Phàm không vào theo.
Dù sao vào cũng vô ích, nếu thật sự nói chuyện đại sự, cha cũng sẽ không cho mình ở bên cạnh.
Giễu cợt không ngừng?
Đừng có mơ.
Cha chắc chắn sẽ đánh chết mình.
Nhưng đám binh sĩ mặc giáp bạc ngoài cửa này thì có thể nghiên cứu một phen.
Hắn kéo biểu đệ đến bên người, nói: "Biểu đệ, rốt cuộc đệ nghĩ gì vậy?"
Thật sự không hiểu.
Biểu đệ có thể tu luyện võ đạo tới cảnh giới bậc này, đầu óc chắc chắn không ngu ngốc, sao mình nói cái gì thì y liền làm cái đó.
"Biểu ca, đệ không nghĩ gì."
Chu Trung Mậu thật sự mờ mịt.
Y cũng không biết biểu ca có ý gì.
Lâm Phàm coi như là phục rồi.
Xem ra sau này nói chuyện với biểu đệ phải chú ý một chút.
Nếu làm không tốt, hậu quả có lẽ sẽ rất nghiêm trọng.
Bỏ đi, bỏ đi.
Lâm Phàm nhìn đám binh sĩ này, khôi giáp chúng mặc trên người có tính bảo vệ rất cao, toàn thân chỗ nào cũng được bảo vệ.
Kiểu thế này lên chiến trường, sợ là không ai địch lại, đao kiếm cũng chém không nổi.
"Trời nóng nực, các ngươi mặc như vậy không thấy nóng sao?"
Lâm Phàm hỏi.
Không ai để ý.
Hắc!
Lại còn rất cao ngạo lạnh lùng.
Hắn chắc chắn sẽ không chỉ vào đám này nói các ngươi đều là rác rưởi. Tình huống hiên tại có chút thù địch, nếu quá mức lộ liễu, e là sẽ xảy ra chuyện.
Hoặc là đưa tới gió bão khá lớn.
"Cẩu Tử, tới đây."
Lâm Phàm nhỏ giọng thì thầm bên tai Cẩu Tử, sau đó vỗ vai hắn, "Nhanh đi làm đi, càng nhanh càng tốt."
Cẩu Tử có chút mờ mịt.
Nhưng vẫn nhanh nhẹn đi làm chuyện công tử phân phó.
Bên trong thư phòng.
"Lâm huynh, ta và ngươi là chỗ quen biết cũ, ta khuyên ngươi chớ làm chuyện điên rồ."
Lưu Huyền nói.
Lâm Vạn Dịch không tiếp lời, mở miệng nói: "Lưu huynh, là ngươi tiến cử sao?"
"Ha ha."
Lưu Huyền cười nói: "Lâm huynh tài cao, chui rúc trong góc nhỏ này, chính là mai một tài năng. Chỉ có đi theo Ngô Đồng Vương mới có thể làm đại sự một phen."
"Vậy Lâm mỗ phải cảm ơn ngươi tiến cử, nhưng tạo phản là chuyện ta không thích làm. Huống chi tầm nhìn của Ngô Đồng Vương quá hạn hẹp, căn bản y cũng không biết tình huống hiện tại ra sao."
Lâm Vạn Dịch nói.
"Ai, trước kia là một người tốt, sao giờ lại thành kém cỏi như vậy."
Không chỉ mặt gọi tên.
Nhưng chính là nói tới Lưu Huyền.
"Lâm huynh, ngươi cũng đừng không biết tốt xấu, ta vì ngươi nói rất nhiều điều tốt trước mặt Ngô Đồng Vương, mới có thể tranh thủ được cơ hội này."
Sắc mặt Lưu Huyền bình thường, nhưng ngữ khí lại thay đổi.
Lâm Vạn Dịch cười một tiếng.
Đáng buồn.
Đáng tiếc.
Trẻ nít đùa giỡn với nhau, lại muốn lôi kéo người lớn làm côn đồ.