WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Ta Không Muốn Nghịch Thiên A

Chương 97: Đạn bọc đường

Chương 97: Đạn bọc đường
Shared by: epubtruyendich.com
=== oOo ===​

Đối mặt với Lương Dung Kỳ nản lòng như vậy, hắn thật sự không nói được, càng không xuống tay được.

Cái này cùng X thi thể có gì khác biệt?

Có lẽ Lương Dịch Sơ được Lương lão gia sủng ái, từ đại công tử không được ưa thích biến thành người nối nghiệp Lương gia.

Còn Lương lão tam cố gắng khổ sở lại trở thành kẻ không được chú ý.

Loại đau đớn này hắn tạm thời không cách nào lý giải, bởi vì Lâm gia chỉ có một người là hắn, nên thật tiếc không cách nào hiểu cảm giác của đối phương lúc này.

Lương Dung Kỳ say khướt không ai để ý, Lâm Phàm cũng không để ý, để cho y gục xuống bàn.

Ai dám đi đỡ chứ.

Đỡ liền phải trả tiền cơm cho y, không thể bị mắc lừa được.

Trở lại Lâm phủ.

"Biểu ca, đệ đột phá đến Võ đạo Cửu trọng rồi, lão già Viên gia kia khẳng định không phải đối thủ của đệ."

Chu Trung Mậu vội vã chạy tới, hưng phấn nói.

Y cũng không phải hưng phấn vì mình.

Mà là tu vi cao thì bản lĩnh bảo vệ biểu ca càng lớn hơn.

Lần trước bị lão già Viên gia kia chèn ép, y liền nhớ kỹ, thậm chí còn không thể bảo vệ biểu ca, là tội đại ác.

Giờ võ đạo đã đạt tới cửu trọng, y nắm chắc có thể trấn áp lão già Viên gia.

"Tốt lắm, biểu ca rất vui vẻ yên tâm."

Có thể có biểu đệ như vậy, hắn còn có thể nói gì chứ?

Tràn trề tình cảm.

Đối với Lâm Phàm mà nói, tu vi này của hắn chính là dùng để trưng bày, chuyện đánh đánh giết giết, căn bản không thích hợp với hắn.

Tu vi của biểu đệ tăng lên chính là chuyện tốt, có thể tránh được không ít phiền toái.

Chu Trung Mậu mặt mũi tươi cười, được biểu ca tán thưởng, với y mà nói, chính là khích lệ lớn nhất.

Kể đến cũng lạ.

Nhắc tới Viên gia.

Y liền nghĩ đến Viên Thiên Sở, tên kia rất lâu rồi không thấy xuất hiện, trước kia sẽ không như vậy đâu.

U Thành cuối cùng quá nhỏ.

Thích hợp dưỡng lão.

Dạ tiệc.

Vốn tưởng là một buổi gia yến thông thường thôi.

Nhưng khi Lâm Phàm bước một chân vào trong nhà, hắn đột nhiên cảm giác có một ánh mắt chăm chú nhìn mình.

Ánh mắt kia không hề tầm thường, tràn trề tình cảm khác thường.

Lâm Phàm bị ánh mắt của cha nhìn như vậy có chút mất tự nhiên, gãi đầu, hỏi: "Cha, cha nhìn con như vậy làm gì? Trên mặt con có nhọ sao?"

Chưa từng có chuyện như vậy.

Trước đây khi ăn cơm đều rất bình thường, nếu tới trễ, cha cũng sẽ không chờ hắn.

Nhưng hôm nay hắn cố ý trễ một chút.

Không nghĩ là cha lại chờ hắn.

Gặp quỷ.

Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề.

"Không có, cha nhìn nhi tử một chút không được sao?"

Lâm Vạn Dịch nói.

"Được, chắc chắn được, muốn nhìn tới khi nào liền nhìn tới khi đó."

Lâm Phàm nói.

Lâm Vạn Dịch vẫy tay, nói: "Ngồi đi, hôm nay đều là món con thích ăn."

Kỳ quái.

Thật quá kỳ quái.

Cha khác bình thường rất nhiều, rốt cuộc có bí mật gì không thể cho người biết, hay là có hố đang chờ mình nhảy xuống.

Ngô lão ngồi ở chỗ đó, mặt nở nụ cười nhìn hắn.

"Hôm nay làm sao vậy, có phải là có chuyện gì gạt con không?"

Lâm Phàm hỏi.

Rất lạ, nhất định là có chuyện, nếu không có chuyện, sao lại như thế này.

"Đi lấy rượu ta cất lâu năm đến đây."

Lâm Vạn Dịch nói.

"Vâng, thưa lão gia."

Lâm Phàm ngồi ở đó cũng không dám động đũa, cha bất thường khiến hắn có chút khẩn trương.

"Phàm nhi, cha trước kia nghiêm khắc với con, là vì tốt cho con, con biết chứ?"

Lâm Vạn Dịch nói.

"Biết, biết."

Lâm Phàm gật đầu, không dám nói nhiều, để xem cha rốt cuộc muốn nói gì.

Hắn nhìn về phía biểu đệ, biểu đệ yên lặng lắc đầu, biểu hiện y cũng không biết tình huống cụ thể.

Thật vất vả mới đuổi được Lý Chi Tú, đừng đến thêm Vương Chi Tú nào nữa.

"Nhưng con khiến cha rất thất vọng, con một mực không để tâm nhưng không có cách nào, con là nhi tử của ta thì dù con là phế vật, cũng không ảnh hưởng tới địa vị của con trong lòng cha."

Lâm Vạn Dịch lộ thâm tình, nói ra những lời này, khiến nội tâm Lâm Phàm cuộn trào.

Rốt cuộc thế nào đây.

Cha lại nói những lời như vậy.

Chuyện này cũng quá không thực đi.

Rất nhanh.

Ngô lão cầm một vò rượu niêm phong đã lâu đi tới.

Trên vò rượu còn bám rất nhiều bụi.

Lâm Phàm nhìn quanh, não nhanh chóng vận chuyển, suy nghĩ xem gần đây có đầu mối nào bị mình bỏ sót hay không.

Suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra bất kỳ vấn đề gì.

"Cha, có phải là có chuyện gì sắp xảy ra không?"

Lâm Phàm hỏi.

Lâm Vạn Dịch cười, nói: "Không có, ăn cơm đi."

Cha nói không có, vậy chắc chắn là có chuyện, nếu thật tin là không có chuyện thì e là đầu óc bị hỏng rồi.

Không có việc mà lại ân cần, không phải gian thì chính là trộm.

Cơm tối nay không phải chỉ có chút không bình thường nữa, mà là vô cùng bất thường.

Rượu qua ba tuần, hắn liền bắt đầu bên đâm bên chọc hỏi xem có phải cha lại tìm tức phụ cho hắn không.

Đừng hoài nghi bản lĩnh của cha.

Nếu thật sự muốn thì tìm vợ cho mình e là không phải chuyện gì to tát.

Nhưng kết quả cũng không phải, chuyện này khiến Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần không phải chuyện này, vậy thì dễ rồi.

Nhưng đối mặt với cái hố không rõ, trong lòng hắn sợ hãi, có việc gì cứ nói, cần gì phải mập mờ.

Lâm Vạn Dịch miệng kín như hũ nút, khi chưa đến lúc, ông sẽ không nói gì.

Điều này khiến Lâm Phàm hoang mang trong lòng.

Chúng ta có chuyện gì cứ nói hết một lần không phải tốt hơn sau, che che giấu giấu không hay lắm đâu.

Cơm tối kết thúc.

Lâm Vạn Dịch vỗ vai Lâm Phàm, không nói gì, chắp tay rời đi.

"Ngô lão, cha ta rốt cuộc sao vậy? Có phải là có chuyện gì gạt ta không?"

Lâm Phàm hỏi.

Ngô lão nói: "Công tử, lão gia làm hết thảy cũng là vì tốt cho người thôi."

"Ta biết là vì tốt cho ta, nhưng cũng phải nói cho ta biết là có chuyện gì chứ."

Lâm Phàm bất đắc dĩ, nói nhiều như vậy, không thể nói đến trọng điểm được sao?

Ngô lão cười không nói, theo chân Lâm Vạn Dịch rời đi.

Được.

Hỏi vô ích rồi.

Hỏi không ra vấn đề gì cả.

Ngô lão cùng cha hắn đồng tâm, cha không muốn nói, Ngô lão khẳng định cũng sẽ không nói.

Trong lòng hắn bây giờ có chút ngứa ngáy, rốt cuộc là chuyện gì mà lại không thể nói một lần cho xong, nhất định phải treo trước miệng, chơi thật hay đi.

"Biểu đệ, đệ nói xem rốt cuộc trong hồ lô của cha ta bán thuốc gì?"

Lâm Phàm suy nghĩ, không xác định được.

Chuyện cần dùng đầu óc thật phiền phức.

Bên người lại thiếu người có đầu óc.

Chu Trung Mậu lắc đầu, nói: "Biểu ca, huynh cũng không biết, đệ sao có thể biết chứ? Bá phụ chắc không giấu chuyện gì đâu."

Bỏ đi.

Cũng tại bản thân ngu ngốc, hỏi ai cũng được sao lại đi hỏi biểu đệ, có khác gì không hỏi đâu.

Lâm Phàm lắc đầu rời đi, hắn phải trở về suy nghĩ một chút.

Viên gia.

Gần đây, tâm tình Viên Thiên Sở rất tốt, không ngừng đem lương điền nhà mình phân phát cho những tiện dân kia.

Đừng hỏi y vì sao đột nhiên lại đại phát từ bi.

Thật ra y cũng không biết tại sao phải làm vậy, cẩn thận suy nghĩ một chút thì có cảm giác hành vi của nhà họ Lâm cũng lợi hại, nên học theo.

Vẫn là đừng nói.

Xác thực như vậy có điểm tốt.

Ví dụ như hôm trước, y ra ngoài thành xem chỗ lương điền đã chia hết kia một chút, thật không nghĩ tới, vừa đến nơi, đám nạn dân đã quỳ xuống đất cảm ơn, tràng diện chấn động.

Chuyện này y có chút không quen, trước kia cũng chưa từng có tình cảnh như vậy.

Tâm hư vinh tiềm ẩn được thỏa mãn rất lớn.

Cái gì đại thiện nhân, đại ân nhân, muốn lập bài vị cung phụng gì đó, đủ các kiểu nói.

Thậm chí y giờ vẫn nghĩ tới.

Các ngươi những tiện dân này, nếu trước kia cũng nói lời như vậy thì bản công tử cần gì phải bóc lột các ngươi?

Y cảm giác mình sẽ không bị họ Lâm gài bẫy nữa.

Ngươi làm gì, bản công tử sẽ làm cái đó.

Nhìn một chút.

Xem một chút.

Ngươi đem lương điền phân phát cho dân nghèo, bản công tử cũng phân phát, mà còn phân phát nhiều hơn ngươi.

Ngươi muốn lấy chỗ tốt, bản công tử sẽ lấy trước.

Không có ai không thích nghe tán dương, Viên Thiên Sở hoàn toàn bị lời khen của đám nạn dân vây quanh, không đỡ nổi những viên đạn bọc đường này.

Thậm chí còn có tiện dân đưa nữ nhi đến, muốn tới Viên gia hầu hạ mình.

Hành động này, y khẳng định là cầu cũng không được.

Nhưng y ra vẻ chính nghĩa cự tuyệt, để cho nữ nhi của các ngươi giúp các ngươi làm ruộng thật tốt.

Cảnh tượng khi đó thật tuyệt vời, những nạn dân đều quỳ xuống đất cảm kích rơi nước mắt.

Kỳ thực Viên Thiên Sở thấy rất khó xử.

Các ngươi đưa cái rắm, cũng không nhìn nàng ta lớn lên có bộ dạng thế nào, da vàng khè, người gầy như que củi, không có dáng dấp dễ coi như tỳ nữ trong nhà.

Không lâu sau.

Viên Thiên Sở chợt cả kinh, y cảm giác đã phát hiện được mục đích của Lâm Phàm.

Đem lương điền phân cho nạn dân, tốt xấu gì đều thu hết. Tốt chính là được đám nạn dân ca tụng.

Xấu chính là đám nạn dân đem nữ nhi nhà mình đưa đến Viên gia.

Nếu như mình thu nhận, vậy sẽ thêm bao nhiêu tỳ nữ cho Viên gia, phải hao phí bao nhiêu tiền của. Chỉ riêng việc đem đám nạn dân này nuôi cho béo, cũng phải tốn không ít công phu.

Đáng sợ!

Thật là quá đáng sợ.

Lần lượt đem những chuyện này bóc tách ra, y dần phát hiện mục đích thật sự của Lâm Phàm.

Cho nên thật may mình đã cự tuyệt.

"Thiên Sở."

Lúc này, Viên lão gia xuất hiện, nói: "Tới thư phòng với cha một chuyến."

"Vâng, thưa cha."

Viên Thiên Sở đáp lời.

Không biết cha tìm mình làm gì, chắc là có chuyện gì đó.

Lại còn là nửa đêm tìm mình.

E là có chuyện quan trọng.




Trang 50# 1



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.