Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Không Nghĩ Bắt Yêu A

Chương 15: Mi thanh mục tú

Chương 15: Mi thanh mục tú


Đêm khuya tĩnh mịch, hai bóng đen lặng lẽ xâm nhập sân nhỏ nơi vợ chồng Triệu viên ngoại ngụ, chính là Ngô Tuấn và Tần Nguyệt Nhi.

Bởi tuổi tác đã cao, giấc ngủ tương đối chập chờn, Triệu viên ngoại đã sớm ngủ riêng phòng với Lý thị.

Hai người rón rén đến trước cửa phòng Lý thị, dùng ngón tay xuyên thủng cửa sổ giấy, rồi dò xét vào bên trong.

Ánh trăng theo cửa sổ rải vào trong phòng, nhuộm nửa bàn trang điểm thành màu bạc. Dáng người nở nang của Lý thị ngồi trước bàn, nàng khoác lụa mỏng, phác họa ra vóc dáng đầy đặn, tay cầm lược nhẹ nhàng chải mái tóc dài đen nhánh.

Tựa hồ phát giác có kẻ nhìn trộm, Lý thị bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cửa ra vào. Gương mặt đầy lông trắng bất chợt xâm nhập tầm mắt Ngô Tuấn!

"Hồ ly tinh?"

Ngô Tuấn giật nảy mình, không tự chủ lùi về sau một bước.

Cùng lúc đó, lông trắng trên mặt Lý thị trong nháy mắt biến mất, nàng đứng lên với vẻ mặt khó coi.

Vừa định mở miệng quát lớn, bỗng nhiên cánh cửa vỡ vụn, một đạo kiếm khí thẳng tắp lao đến ngực nàng!

Con ngươi Lý thị co rụt lại, nàng vung tay phải lên, một dải lụa màu trắng va chạm với kiếm khí, trong tiếng nổ ầm ầm vang dội, cả người nàng lảo đảo lùi lại hai bước.

Tần Nguyệt Nhi động thân đứng chắn trước Ngô Tuấn, tay nàng cầm Trảm Yêu kiếm, nhãn thần lạnh như băng nói: "Yêu quái, hãy thúc thủ chịu trói đi."

Sắc mặt Lý thị đột biến, nàng thoắt cái vung hai tay, móng vuốt hồ ly sắc bén có xương móc duỗi ra từ trong tay áo, nàng mở miệng nói: "Ta vào Triệu gia đã mười năm, chưa từng làm hại bất kỳ kẻ nào. Y theo quy củ nơi đây, ngươi không thể đụng đến ta."

Tần Nguyệt Nhi mặt không chút thay đổi nói: "Bọn ta là kẻ bắt yêu, từ trước đến nay chỉ tuân theo quy củ của chính mình."

Lý thị khép mắt, lộ ra một nụ cười cực kỳ quyến rũ: "Nếu ngươi không tuân theo quy củ cũ, vậy thì đừng trách ta đây phá giới. Đã rất lâu không nếm mùi máu người, ta đây rất đỗi nhớ đấy ~"

Đang khi nói chuyện, tròng mắt nàng phát ra một luồng hồng quang quỷ dị, đôi móng vuốt vạch phá hư không, mấy đạo yêu khí sắc bén chụp lấy Tần Nguyệt Nhi!

Tần Nguyệt Nhi một kiếm chém ra nửa vầng trăng kiếm khí, đánh tan luồng yêu khí lao tới, nàng dậm chân phải xuống đất, một kiếm đâm ra, kiếm khí bao phủ toàn thân nàng, hóa thành một thanh cự kiếm lao về phía Lý thị!

Đối mặt với một kiếm thế không thể đỡ, Lý thị biến sắc mặt, lòng lo sợ không yên. Nàng cảm nhận được một luồng khí tức tử vong, muốn quay người chạy trốn, nhưng lại phát hiện thân thể bị một luồng kiếm ý khóa chặt, căn bản không thể tránh khỏi!

Giữa điện quang hỏa thạch, một tiếng "xùy" vang lên, trường kiếm trong tay Tần Nguyệt Nhi xuyên thấu ngực Lý thị, rồi nhô ra sau lưng nàng. Dòng máu nhỏ tí tách theo thân kiếm chảy xuống.

Sắc mặt Lý thị trắng bệch, trong mắt nàng để lộ ra khát vọng sống sót mãnh liệt, nàng run rẩy nói: "Ta còn không muốn chết..."

Tần Nguyệt Nhi xoay tay rút kiếm ra khỏi cơ thể nàng, mang theo một tia xin lỗi nói: "Không có ý tứ, đâm trượt rồi." Nói xong, nàng quay mặt nhìn về phía Ngô Tuấn: "Ta vốn định đâm vào vai nàng."

Lý thị biểu lộ phức tạp nhìn chằm chằm Tần Nguyệt Nhi, tựa hồ có chút không thể tiếp nhận lý do này. Nàng há to miệng, rồi thân thể nghiêng về sau, chết không nhắm mắt nằm xuống đất. Huyễn thân thuật mất đi hiệu lực, để lộ ra chân thân của nàng, biến thành một bộ thi thể hồ ly to lớn.

Động tĩnh đánh nhau trong phòng không hề nhỏ, đã đánh thức Triệu viên ngoại trong sân. Triệu viên ngoại vội vã khoác quần áo chạy đến, khi nhìn thấy thi thể hồ ly nằm trên đất, mặt hắn lập tức biến sắc vì sợ hãi, phát ra một tiếng kêu thét bén nhọn.

"A —— có người không, mau đến đây!"

Giữa tiếng la của Triệu viên ngoại, bọn gia đinh luống cuống tay chân mặc xong quần áo chạy đến. Rất nhanh, có kẻ đốt bó đuốc và ngọn nến, khiến toàn bộ sân nhỏ đèn đuốc sáng trưng.

Nhìn thi thể hồ ly mặc quần áo của Lý thị nằm trên đất, đám người bắt đầu xì xào bàn tán nhỏ tiếng.

"Ta đã sớm nói nàng là một hồ ly tinh, Đại phu nhân năm đó khẳng định chính là bị con hồ ly tinh này hại chết..."

"Ta thấy tiểu thư của chúng ta cũng là bị nàng ta hại mà phát điên."

Nghe đám người xung quanh nghị luận, Triệu viên ngoại run lẩy bẩy, hắn không thể tiếp nhận việc Lý thị, kẻ đã cùng mình chung giường nhiều năm như vậy, lại là một con hồ ly biến hóa...

Ngô Tuấn với vẻ mặt đồng tình bước tới, vỗ vỗ vai hắn, an ủi: "Ngươi đừng để tâm, nhìn kỹ mà xem, con hồ ly này cũng mi thanh mục tú đấy."

Triệu viên ngoại ọe một tiếng rồi phun ra, sau đó dạ dày hắn không ngừng cuồn cuộn, hắn nằm rạp trên đất nôn thốc nôn tháo.

Một bên khác, Tần Nguyệt Nhi đã lục soát xong thi thể hồ ly, nàng lấy ra một chiếc ngọc bội điêu khắc long văn từ sát thân nó, có chút không chắc chắn mà nói: "Đây là ngọc bội Thần Long La Hán sao?"

Tiếp đó, nàng quay đầu nhìn về Triệu viên ngoại nói: "Triệu viên ngoại, ngươi có biết chiếc ngọc bội này là từ đâu tới không?"

Triệu viên ngoại ngồi xổm trên đất xoa xoa khóe miệng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía ngọc bội rồi nói: "Đây là ngọc bội của đời phu nhân trước của ta, năm đó nàng vớt được nó khi múc nước trong giếng. Sau khi phu nhân ta qua đời, chiếc ngọc bội này liền bị Lý thị đòi lấy."

Tần Nguyệt Nhi nhãn tình sáng lên, nói: "A, ta đã rõ." Nói xong, nàng cũng không quay sang giải thích cho Ngô Tuấn cùng những người khác, mà nhấc trường kiếm trong tay vung lên, vạch một đường vết rách trên thi thể hồ ly. Mũi kiếm khẽ vẩy, nàng liền chọn lấy yêu đan ra.

Ngô Tuấn nhìn thi thể hồ ly trên đất, hỏi: "Thi thể này phải làm sao đây, có cần đưa đến nha môn không?"

Tần Nguyệt Nhi không trả lời, mà nhãn thần sáng rỡ nhìn về phía hắn: "Thịt hồ ly ăn ngon không?"

Ngô Tuấn gương mặt có chút co lại: "Nghe nói là có vị chua, mùi khai cũng rất nồng."

Tần Nguyệt Nhi thoáng có chút thất vọng "ồ" một tiếng, nàng nói: "Theo quy củ, thi thể yêu quái phải do bọn ta, những kẻ bắt yêu, phụ trách xử lý. Tuy nhiên, trong những tình huống như thế này, thường thì đều là đốt bỏ đi. Triệu viên ngoại, hãy sai người mang củi lửa đến."

Triệu viên ngoại lên tiếng, vội vàng phân phó kẻ sai vặt đi làm, sau đó được quản gia nâng đỡ đứng dậy, đi ra phía trước sân nhỏ.

Một lát sau, đám người đốt củi lửa, ném thi thể hồ ly lên trên.

Đợi đến khi thi thể hồ ly đã cháy gần hết, Ngô Tuấn ra hiệu cho Tần Nguyệt Nhi, hai người liền sóng vai rời khỏi Triệu gia.

Ngọn lửa này cháy liền hai canh giờ, đám người nhìn thi thể hồ ly cháy thành tro bụi, lúc này mới khẽ bàn tán rồi trở về phòng riêng của mình.

Lại qua không lâu, những tiếng ngáy tốp năm tốp ba vang lên, đám người bận rộn nửa đêm đã chìm vào giấc mộng đẹp.

Bỗng nhiên, khuê phòng của Triệu tiểu thư "kẹt kẹt" mở ra một khe, tiếp đó từ bên trong bước ra hai bóng người.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, khuôn mặt Triệu tiểu thư lờ mờ hiện rõ. Kẻ còn lại, rõ ràng là lão thái bà đã giả mạo bà nội nàng trước đó!

Triệu tiểu thư mang vẻ mặt như đã báo được mối thù lớn, nàng nói: "Sư phụ, để tiện nhân kia chết thống khoái như vậy, thật sự là quá tiện cho nàng ta!"

Lão thái bà trên mặt lộ ra một nụ cười: "Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, nàng ta vừa chết, mối thù của mẹ ngươi coi như đã báo. Đợi đến khi lấy được vật trong giếng, ta sẽ dẫn ngươi đến thánh địa gặp Giáo chủ, ban thưởng ngươi tu tiên công pháp."

Triệu tiểu thư trong mắt sáng lên một tia mong đợi, nàng nói: "Việc này không nên chậm trễ, sư phụ mau xuống giếng lấy đồ vật đi!"

Lão thái bà khẽ vuốt cằm, mũi chân nàng điểm một cái, nhảy lên thật cao, rồi lao vào trong giếng như cá trạch lao xuống nước.

Một lát sau, một tiếng "oanh" vang lên trong giếng, lão thái bà mang theo một cột nước cao ngút trời bắn lên, sắc mặt nàng hoảng sợ thấp giọng la lên: "Trong giếng có mai phục!"




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch