Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Không Nghĩ Bắt Yêu A

Chương 25: Thỉnh thần

Chương 25: Thỉnh thần


Trong Túy Hương lâu, mọi cửa phòng và cửa sổ đều đóng kín, ánh sáng trong lầu lập tức trở nên mờ tối.

Ngô Tuấn dẫn người đi tới căn phòng nơi xảy ra chuyện, sai người bố trí hương án, đặt một khúc xương của Thỏ Yêu lên trên hương án. Tiếp đó, theo phương vị Bắc Đẩu Thất Tinh, hắn bày xuống trên mặt đất bảy ngọn đèn nhỏ dài trong chén.

Nhìn thấy tư thái tựa như có hình có dạng của Ngô Tuấn, Điệp Hương không khỏi mang theo một tia hiếu kỳ đánh giá hắn, nói: "Tổ tiên nhà ngươi là cao nhân của môn phái nào vậy? Loại pháp đàn này ta vẫn là lần đầu tiên thấy."

Ngô Tuấn chắp tay hướng về phía đông, nói: "Tổ tiên ta chính là đệ tử thứ tám môn hạ của Thải Dược lão nhân tại Hồ Lô sơn!"

Điệp Hương nhíu mày, trong đầu vơ vét tin tức liên quan đến Hồ Lô sơn, trên mặt làm ra bộ dáng cung kính, gật đầu nói: "Kính đã lâu."

Lúc này, một vài cô nương nghe nói có người muốn làm phép chiêu hồn, rầm rập chạy đến đây xem náo nhiệt, vây quanh ở cửa ra vào thấp giọng xì xào bàn tán.

Nhìn thấy người xem đã đông đủ, Ngô Tuấn mắt không chớp, treo một trang giấy trước hương án. Chân đạp cương bộ đi vòng quanh hương án, tay cầm kiếm gỗ đào, trong miệng lẩm bẩm đọc.

"Trên Hồ Lô sơn có Chân Tiên, mời đến giúp ta phán hồn!

Lần thứ nhất mời, trời đất động; lần thứ hai thỉnh, Quỷ Thần kinh; lần thứ ba thỉnh, Mao lão đạo; lần thứ tư thỉnh, Khương thái công; lần thứ năm thỉnh, Siêu Nhân Điện Quang; lần thứ sáu thỉnh, Tôn Ngộ Không ——

Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh, Thỏ Yêu còn không mau hiện hình!"

Ngô Tuấn vừa nói, vừa nắm lấy một chén Thanh Thủy trên bàn ngậm vào trong miệng. Trường kiếm chỉ thẳng về phía trước, hắn phụt một ngụm nước về phía tờ giấy.

Một tiếng "Hô" vang lên, Thanh Thủy được phun ra lướt qua làn khói trầm hương đang cháy, biến thành một đoàn lửa cháy hừng hực, hung mãnh táp vào tờ giấy!

Rất nhanh, hỏa diễm tan đi. Trong sự chăm chú nín hơi ngưng thần của mọi người, trên tờ giấy trắng, thình lình xuất hiện hình ảnh một con Thỏ Yêu!

Con Thỏ Yêu được vẽ có tai dài lông trắng, sinh động như thật, giống hệt con Thỏ Yêu đã chết trong căn phòng này!

Trong biểu tình khiếp sợ của mọi người, Ngô Tuấn chậm rãi xoay người lại, thở ra một hơi trọc khí thật dài: "Hô, nghi thức chiêu hồn đã hoàn thành. Hiện tại chỉ chờ thần tiên câu hồn phách Thỏ Yêu đến, liền có thể trực tiếp tra hỏi nó."

Điệp Hương nhẹ nhàng thở ra, hướng về phía Ngô Tuấn nói: "Đa tạ tiểu đạo trưởng tương trợ. Nếu có thể tìm ra yêu nghiệt đang ẩn mình trong Túy Hương lâu, Điệp Hương ta sẽ thâm tạ!"

Ngô Tuấn tươi cười nói: "Hương di khách khí rồi. Mọi người hãy lui ra, yên lặng chờ bảy canh giờ trôi qua, mọi chuyện sẽ sáng tỏ. Nhớ kỹ đóng kín cửa và cửa sổ, nếu để mèo nhỏ chó con lén đi vào, lấy đi xương cốt của Thỏ Yêu, phép thuật này xem như mất linh."

Điệp Hương gật đầu, tiếp đó phân phó người đóng kín cửa và cửa sổ, lại phái hai người hộ viện trấn giữ ở cửa ra vào, để tuyệt đối không thể sai sót.

Ngô Tuấn thì được Điệp Hương mời xuống lầu, tại đại sảnh bày một bàn tiệc rượu phong phú, vừa ăn vừa chờ đợi.

Trong lúc nói chuyện phiếm, Ngô Tuấn hững hờ hỏi: "Hương di, ta nghe nói ngươi từ Kinh thành tới. Kinh thành hẳn là phồn hoa hơn nơi đây nhiều chứ? Vậy tại sao ngươi lại chạy đến Kim Hoa nơi thâm sơn cùng cốc này?"

Điệp Hương nghe vậy khẽ thở dài một tiếng: "Kinh thành tốt thì tốt, nhưng cũng là một nơi thị phi, thế lực khắp nơi ngư long hỗn tạp. Chỉ cần không cẩn thận, có lẽ chết thế nào cũng không biết rõ. Vẫn là nơi yên tĩnh như thế này khiến người ta an tâm hơn."

Ngô Tuấn suy tư nói: "Tránh tai?"

Đầu ngón tay cầm đũa khẽ run lên, Điệp Hương hơi có vẻ bất đắc dĩ nói: "Không cần nói thẳng ra rõ ràng như thế chứ, dù gì cũng nên chừa cho ta chút mặt mũi."

Ngô Tuấn ngượng nghịu cười một tiếng, nói: "Vậy ta liền không nói."

Trên mặt Điệp Hương toát ra một tia thổn thức, nói: "Kỳ thật bây giờ nói ra cũng không có gì, dù sao người kia ta từng đắc tội trước đây, hiện tại đã bị tru di cửu tộc."

Tần Nguyệt Nhi bưng bát canh hạt sen, ngẩng mặt lên khỏi bát: "Những năm gần đây án tru di cửu tộc chỉ có một. Người ngươi đắc tội là tiền nhiệm Tể tướng Triệu Hành?"

Điệp Hương gật đầu: "Năm đó con trai Triệu Hành coi trọng ta, muốn cưỡng ép bắt ta đi. Kẻ hỗn trướng đó, phụ nữ bị hắn bắt đi, không một ai có thể sống quá nửa tháng. Ta nhờ quan hệ, lo lắng đề phòng chạy trốn đến Kim Hoa. Sau đó không quá mấy tháng, liền truyền đến tin tức Triệu Hành một nhà bị tru di cửu tộc."

"Mặc dù nguy cơ đã giải trừ, nhưng ta cũng bị dọa vỡ mật, không còn dám trở về."

Tần Nguyệt Nhi nói: "Có thể giúp ngươi đào thoát khỏi tay Tể tướng quyền thế ngập trời, thế lực của người kia hẳn là cũng không nhỏ chứ."

Điệp Hương cười lắc đầu, tựa hồ nhớ lại thời gian vui vẻ trước kia, che miệng cười nói: "Người kia chỉ là một tú tài nghèo kiết hủ lậu, ngay cả lên thanh lâu cũng phải ta bỏ tiền ra, chớ nói chi là thế lực gì."

Tần Nguyệt Nhi khẽ nhíu mày, khó hiểu nói: "Chẳng lẽ là người được xưng là Ứng tiên sinh, tính toán không bỏ sót? Nhưng Ứng tiên sinh đã thành danh mấy chục năm, tựa hồ không khớp với người mà ngươi nói."

Trong mắt Điệp Hương hiện lên một tia bi thương: "Đừng nhắc đến hắn, ăn cơm đi."

Tần Nguyệt Nhi gật đầu, cúi đầu tiếp tục ăn.

Ngô Tuấn khẽ lắc đầu, qua nét mặt Điệp Hương, hắn phát giác được người mà nàng nhắc đến trong miệng đại khái là đã chết. . .

Ăn xong một bữa cơm, Ngô Tuấn đứng lên nói: "Ta đi lên lầu xem xét, đừng để lại xảy ra sai sót gì." Nói xong liền cất bước lên lầu, đi đến trước cửa phòng có hộ viện trông coi.

"Mở cửa ra."

"Rõ!"

Một hộ viện lên tiếng rồi mở cửa ra. Trong phòng, hương án cùng thất tinh đèn vẫn còn đó, nhưng. . .

Khúc xương Thỏ Yêu được bày trên hương án kia lại không cánh mà bay!

Điệp Hương cũng đi lên, nàng biến sắc, phát ra một tiếng kinh hô: "A, xương cốt đâu rồi?"

Ngô Tuấn nhìn nàng một cái, nhếch miệng cười nhẹ: "Hẳn là bị kẻ nào đó trộm đi rồi. Hương di, hãy đi gọi tất cả mọi người ra đây."

Điệp Hương sắc mặt khó coi, gật đầu, vội vàng sai người đi làm. Không bao lâu, tất cả cô nương cùng nha hoàn, nô bộc phục vụ cũng đi xuống đại sảnh dưới lầu, đám người châu đầu ghé tai, khe khẽ bàn luận không biết chuyện gì đã xảy ra.

Nhìn thấy đám người đã đông đủ, Ngô Tuấn tay cầm kiếm gỗ đào, vỗ vỗ tay, nói: "Ta đã tìm ra con yêu quái đang ẩn mình trong Túy Hương lâu kia."

Đám người nghe vậy, lập tức ngừng bàn luận, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Ngô Tuấn. Toàn bộ Túy Hương lâu tĩnh lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Sau đó, dưới sự chú mục của vạn người, Ngô Tuấn vung kiếm gỗ đào trong tay lên, chỉ thẳng vào một nữ tử mặc váy dài màu vàng nhạt: "Chính là ngươi!"

"Mẫu Đơn!"

"Mẫu Đơn là yêu quái!"

Xoạt một tiếng, những người xung quanh lập tức tránh xa cô gái mặc áo vàng kia, nào ngờ đều lộ ra vẻ sợ hãi.

Nữ tử tên Mẫu Đơn lộ ra vẻ mặt bị oan uổng, khóe mắt rưng rưng lệ, hướng về phía Điệp Hương khóc kể: "Hương di, ta không phải yêu quái a!"

Điệp Hương nhắm mắt lại, trong con ngươi hiện lên một tia lạnh lùng, nghiêm nghị quát: "Chết đến nơi rồi, còn dám giảo biện!"

Mẫu Đơn thấy Điệp Hương căn bản không nghe nàng giải thích, không khỏi có chút không cam lòng. Tiếp đó nàng cắn răng, hướng về phía Ngô Tuấn nói: "Ngươi cái tên giang hồ phiến tử này, ăn nói hàm hồ liền nói ta là yêu quái, ngươi có chứng cứ sao?"

"Chứng cứ ngay trên mặt ngươi đó."

Ngô Tuấn mặt mỉm cười, từ trong bách bảo nang lấy ra một chiếc gương chiếu thẳng vào Mẫu Đơn.

Mẫu Đơn có chút sửng sốt, ngay sau đó, nàng liền thấy được trong gương khuôn mặt mình trắng bệch lẫn đỏ, rồi đỏ lẫn đen, đôi môi thâm sì, xanh biếc, biến sắc lung tung. . .




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch