Không phải đã nói là bổn Điện hạ không có duyên với các ngươi sao?
Sao ai nấy cứ dán sát vào bổn Điện hạ làm gì? Ảnh hưởng đến tầm mắt bổn Điện hạ tìm người có duyên.
Nói cái gì mà bổn Điện hạ mệt mỏi, muốn lau mồ hôi cho bổn Điện hạ?
Ha ha.
Đến giờ bổn Điện hạ còn chưa khai trương mà da mặt đã bị các ngươi xoa xoa đến mòn đi rồi.
Quế công công và Tần Cao ở bên cạnh chỉ bội phục không ngừng.
Quả nhiên, Điện hạ chính là Điện hạ, chúng ta là đám nô tài không thể bì với trí thông minh của ngài được.
Nhìn xem, nhìn xem!
Cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân?
Cần sao?
Điện hạ cứ ngồi xuống ở đây thôi đã chấn động nơi này, từng cô nương xinh đẹp như hoa cứ thế xông tới.
Mặc dù xem qua có vẻ không giống phụ nữ đàng hoàng.
Nhưng hoa đào nát không phải hoa đào sao?
Không thấy đám đàn ông bên đường đều đang hâm mộ đến đỏ cả mắt sao?
Quế công công rất vui mừng: “Cuối cùng Điện hạ đã trưởng thành rồi. Lan Phi nương nương dưới suối vàng có biết nhất định sẽ mỉm cười nơi cửu tuyền!”
…
Đúng lúc này, tít đầu đường đột nhiên có tiếng hét vang.
“Cuối cùng ta đã bắt được ngươi rồi, nhãi con giỏi lắm, lại dám trốn!”
Thẩm Thiên nhìn theo hướng tiếng người thì thấy gã người qua đường Giáp kia dẫn theo một đống tu tiên giả mặc đạo bào chạy đến đây.
Người cầm đầu đám tu tiên giả này là một thiếu nữ có vẻ thanh thuần.
Nàng ước chừng khoảng mười lăm tuổi, khuôn mặt vẫn còn non nớt ngây thơ.
Thậm chí trên đầu vẫn còn loe hoe tóc con.
Lất phất, hoe hoe.
Nhưng khí thức của nàng phát ra lại cực kỳ cường đại.
Tu sĩ Luyện Khí kỳ tuyệt đối không thể có được khí tức này.
Chí ít cũng phải tới Trúc Cơ kỳ!
“Điện hạ cẩn thận, tu vi cô nương này rất cao thâm, chỉ e lão nô không phải đối thủ!”
Sắc mặt Quế công công có vẻ nghiêm trọng: “Hay Điện hạ công khai thân phận đi.”
Dù sao nơi này cũng là trong lãnh thổ nước Đại Viêm, thân phận Hoàng Tử Điện hạ vẫn có địa vị nhất định.
Cho dù Điện hạ thực sự là có hơi hồ nháo nhưng hẳn là cũng không đến mức bị phạt nặng.
“Không sao.” Thẩm Thiên cười rất tự nhiên trả lời: “Bọn họ không làm gì được ta đâu.”
…
Khi hai người nói chuyện, gã qua đường Giáp vừa nãy đã cùng những chấp pháp giả đã đi tới trước mặt Thẩm Thiên.
“Tiên tử người xem, chính là tên này yêu ngôn hoặc chúng trong Vạn Linh Viên!”
Người qua đường Giáp chỉ vào Thẩm Thiên tràn đầy căm phẫn tố cáo.
Thiếu nữ kia vừa nhìn thấy Thẩm Thiên, hai mắt sáng rực lên, lông ngốc dựng đứng.
Nàng lẩm bẩm: “Xem vị đạo hữu này không giống người xấu! Có phải ngươi lầm rồi không?”
Gã qua đường Giáp gấp gáp thúc giục: “Tiên tử, ngài đừng bị vẻ bề ngoài của hắn mê hoặc. Ta thề, chắc chắn hắn là một tên lừa gạt!”
Lúc này, đông đảo cô nương bên cạnh đều nổi giận.
“Này này, đạo sĩ ca ca anh tuấn như thế, sao lại là lừa đảo?”
“Đạo sĩ ca ca đã nói rất rõ ràng, ca ấy tìm linh đoạn khoáng cho người có duyên. Chúng ta chỉ ước bị ca ấy lừa gạt thôi mà không được đó, ca ấy lừa cái tên quái dị nhà ngươi làm gì?”
“Đúng vậy, nào có lừa đảo nào anh tuấn như thế?”
“Đạo sĩ ca ca không ràng buộc tìm linh đoạn khoáng cho người có duyên, ngươi có biết ca ấy cố gắng cỡ nào không? Thế mà còn nói xấu ca ấy!”
“Ta thấy ngươi chỉ vì ghen tỵ nên nói xấu đạo sĩ ca ca thôi. Tâm này đáng chết!”
“Đáng chết!”
“Đáng chết!”
“Chết!”
…
Xem tình hình dần dần mất khống chế, thiếu nữ kia hơi bất đắc dĩ lên tiếng: “Phiền mọi người trật tự cả đi!”
Nhưng không ai để ý tới nàng, xung quanh vẫn hỗn loạn như vậy!
Keng!
Bên cạnh thiếu nữ, rất nhiều chấp pháp giả cùng rút trường kiếm ra khỏi vỏ.
Chỉ trong chốc lát, mấy chục đạo kiếm pháp phá không bay lên, bắn ra kiếm quang.
Kiếm khí sắc bén lạnh như băng chỉ thẳng vào đám người.
Thế giới lập tức thanh tịnh.
Quả nhiên, khống chế tình hình bằng vật lý khá đáng tin.
Thiếu nữ kia đi tới trước mặt Thẩm Thiên, híp mắt cười nói: “Ta là Lý Liên Nhi, đệ tử chân truyền của Thái Bạch Động Thiên, không biết sư thừa của đạo hữu ở phái gì?”
Nhìn thiếu nữ ngây thơ Lý Liên Nhi, Thẩm Thiên đang thầm hô may mắn.
Thật may là lúc trước mình đã đổi bài, không dùng tên tuổi Trầm Ngạo đi huênh hoang nữa.
Bằng không, chỉ e lúc này phải rũ đầu rút lui rồi.
Hít sâu một hơi, Thẩm Thiên nghiêm túc trả lời: “Đệ tử tọa hạ của Thiên Cơ Tôn giả động U Hác núi Thanh Sơn Trầm Ngạo Thiên xin ra mắt Liên Nhi tiên tử.”
“Núi Thu Danh, động U Hác, Thiên Cơ Tôn giả?”
Lý Liên Nhi gãi gãi đầu hỏi lại: “Hình như Liên Nhi chưa bao giờ nghe nói tới.”
Gã qua đường Giáp kia cười lạnh chen vào: “Ai biết có phải bịa chuyện không. Tiên tử, ngài tuyệt đối đừng tin hắn!”
Thẩm Thiên hờ hững giải thích: “Gia sư không thích giao lưu với người ngoài, vẫn ở một mình trong động, Tiên tử chưa từng nghe tên cũng là bình thường.”
“A, thì ra là thế.”
Lý Liên Nhi không hề nghi ngờ gì. Dù sao thì đại lục Đông Hoang cũng rất lớn.
Ngoại trừ ba mươi sáu Động Thiên, bảy mươi hai Phúc Địa, còn có vô số động phủ nhỏ do các tu tiên giả độc hành mở động phủ nhỏ của riêng mình.
Tự nhiên nhảy ra một “Thiên Cơ Tôn giả ở động U Hác núi Thu Danh” cũng không phải chuyện gì mới lạ.
Điều duy nhất cần phải xác minh là liệu Thẩm Thiên có bản lĩnh thực sự hay chỉ là kẻ lừa gạt?
Lý Liên Nhi nhìn Thẩm Thiên, tò mò hỏi: “Đạo hữu thực sự biết thuật tìm linh đoạn mạch?”
Thẩm Thiên tự tin trả lời: “Không thể giả được.”
“Chứng minh thế nào?”
“Nếu Tiên tử đồng ý, bần đạo sẽ tìm một viên linh khoáng cho Tiên tử mở.”
Lý Liên Nhi nhìn chiêu bài hai bên bàn Thẩm Thiên, khuôn mặt non nớt ngơ ngác hỏi: “Không phải đạo hữu nói kẻ vô duyên vạn kim không kể sao?”
Thẩm Thiên nhìn Lý Liên Nhi, nháy nháy mắt: “Đương nhiên là vì…”