“Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh. Tật!”
Mổ câu thôi, Thẩm Thiên lật chiêu bài, chỉ trúng một khối linh quáng thạch bày chính giữa quầy hàng.
“Bần đạo đã thấy, chính là nó!”
Đám người nhìn theo hướng Thẩm Thiên chỉ thì thấy một khối khoáng thạch màu xanh tím lớn chừng bằng bàn tay.
Khối linh quáng thạch này có hình hồ lô, xem qua có vẻ tinh xảo bóng loáng.
Nhất là, bên trái hồ lô chỉ một màu tím, bên phải là màu xanh da trời.
Toàn thân đều có hoa văn huyền diệu, xem chừng khá bất phàm.
Mà cái giá của nó… hẳn là mười vạn linh thạch!
Mười vạn mai linh thạch là khái niệm gì?
Ở tục giới, một viên linh thạch có thể đổi được một ngàn lượng bạc trắng.
Mười vạn viên linh thạch, chính là một trăm triệu lượng bạc trắng, đủ cho người binh thường tiêu xài xả láng một trăm đời.
Mà ở giới đổ thạch, một khối khoáng thạch nhỏ bằng bàn tay đã có giá này.
Đương nhiên, linh thạch đắt như vậy, cho dù ở trong Thánh Linh Phường cũng thuộc về hàng bảo vật trấn điếm.
Nhưng khi bàn tay của Thẩm Thiên chỉ vào viên hồ lô hai màu này, ánh mắt mọi người đều trở nên quái dị.
“Ngạo Thiên đạo hữu, ngươi nhất định muốn chọn viên khoáng thạch này sao?”
Phó đội trưởng nhìn viên khoáng thạch hình hồ lô nhắc nhở: “Hẳn là đạo hữu chưa từng nghe nói câu chuyện về viên linh quáng thạch này?”
Trong Vạn Linh Viên, mỗi linh quáng phường đều có bảo vật trấn điếm của mình.
Nhưng trong số tất cả linh quáng phường, khối “Tử thanh tiên hồ khoáng” này nổi danh nhất.
Nghe nói trước kia khi phường chủ Thánh Linh Phường đào được khối khoáng thạch này, cả Vạn Linh Viên đều chấn động.
Gần như tất cả đại quan quý tộc trong nước Đại Viêm đều chen chân tìm tới, ra giá thật cao, hy vọng có thể mua được khối linh kháng thạch này.
Thậm chí giá cả đã leo lên đến hơn trăm vạn linh thạch.
Song, sau khi đông đảo đại sư linh mạch kiểm trắc xong khối khoáng thạch này, tất cả mọi người đều được mở rộng tầm mắt.
Khối linh khoáng thạch này đã từng thực sự vô cùng trân quý, có cất giấu một đại khí tiên đạo, có được uy năng lớn lao.
Nhưng sau vô số tháng năm dài đằng đẵng, đại khí tiên đạo này đã hoàn toàn hao hết, trở thành một thứ phế khí vô dụng.
Đừng nói là mười triệu viên linh thạch, dù là một vạn viên cũng không đáng!
Phường chủ Thánh Linh Phường không thể chấp nhận kết quả này, thế là đã mời các đại sư linh mạch tứ phương đến kiểm trắc nó.
Nhưng kết quả lần nào cũng giống hệt nhau.
Hiện giờ viên linh khoáng thạch này đã là xấu gỗ được mỗi nước sơn điển hình.
Thanh danh nó cũng lan xa, không bán được!
Rơi vào đường cùng, phường chủ Thánh Linh Phường đã bày nó trong tiệm, ở vị trí bảo vật trấn điếm, còn treo cái bảng giá mười vạn linh thạch.
Chính vì mong ngày nào đó có thể gặp một tên dê béo ngốc nghếch bế nó đi.
Bây giờ, Thẩm Thiên bày ra bộ dáng thế ngoại cao nhân.
Chọn tới chọn lui chọn trúng viên Tử thanh tiên hồ khoáng này trong vô số linh khoáng.
Thực sự là khiến cho người ta phải mở rộng tầm mắt.
…
Kẻ qua đường Giáp kia lập tức cười lên ha hả: “Ha ha, ngươi chỉ giả vờ được thôi, suýt nữa đã bị ngươi hù dọa.”
Gã quay sang nói với Lý Liên Nhi: “Tiên tử, hiện giờ đã tra ra được, hy vọng các ngươi sẽ xử lý tên lừa gạt này thật tốt…”
“Ngươi câm mồm cho ta!” Lý Liên Nhi ngắt lời gã.
Nàng nhìn Thẩm Thiên, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Cho dù là linh mạch sư thi thoảng có sai lầm cũng là chuyện rất bình thường. Trầm ca ca đổi lựa chọn khác đi!”
Gã qua đường Giáp kia lại muốn tranh luận thì một ánh mắt sắc bén như kiếm khí đã trừng đến.
Gã im mồm ngay lập tức.
Thẩm Thiên mỉm cười nói: “Bần đạo chưa bao giờ hối hận vì lựa chọn của mình. Mời Tiên tử khai khoáng!”
Phó đội trưởng nhíu mày: “Tiểu thư, mười vạn mai linh thạch không phải con số nhỏ.”
Y lại nhìn sang Thẩm Thiên hỏi: “Trầm Ngạo Thiên, chuyện đến nước này vẫn còn chưa nghiêm trọng. Nếu liên lụy đến mười vạn viên linh thạch thì hậu quả không dễ gánh đâu.”
Hiển nhiên y cũng nghĩ giống gã qua đường Giáp kia, cảm thấy Thẩm Thiên chỉ là một kẻ lừa đảo danh tiếng.
Gã nghĩ hắn chọn khối Tử thanh tiên hồ khoáng này là vì muốn dọa mọi người rồi thoát thân.
…
Nhưng có một điều nho nhỏ cần phải chú ý.
Chính là, một bên đơn thuần là lừa gạt danh tiếng, không tạo nên hậu quả nghiêm trọng, một bên là lừa gạt người khác tạo nên hậu qủa nghiêm trọng.
Định hai tội này là khác biệt hoàn toàn.
Nếu ở trường hợp đầu bị phát hiện, tối đa cũng chỉ bị nhốt mấy năm, lao động cải tạo giáo dục một chút là xong.
Còn nếu Liên Nhi tiểu thư thực sự bị Thẩm Thiên xúi giục mở viên linh thạch với giá trên trời này.
Sau đó chứng minh được Thẩm Thiên lừa đảo.
Không có bản lĩnh gì.
Thì ít nhất Thẩm Thiên sẽ bị nhốt trong phòng giam mấy ngàn năm!
Làm người chấp pháp, nhất định y phải nhắc nhở Thẩm Thiên!
Nghe chấp pháp giả khuyến cáo, những người khác trong tiệm hỏi nguyên do đều xôn xao.
“Cái gì? Vị “đại sư” này lừa đảo thế nào mà lừa tới cả đội chấp pháp cơ à?”
“Huynh đệ trâu đấy. Để đại tiểu thư đội chấp pháp mở viên khoáng này sẽ vui lắm!”
“Có biết nói chuyện không hả? Đạo sĩ ca ca chỉ nhất thời thất thủ nhìn lầm mà thôi, còn không cho người ta sai lầm một lần sao?”
“Đúng đấy, cho đạo sĩ ca ca thêm một cơ hội đi, nhất định có thể chọn được khoáng tốt!”
“Đúng là nữ nhân tóc dài kiến thức ngắn, đã biết là kẻ lừa đảo mà còn bảo vệ, chẳng lẽ chỉ vì hắn dễ coi một chút thôi sao?”
“Không phải đâu! Không bảo vệ đạo sĩ ca ca đẹp trai, chẳng lẽ lại bảo vệ kẻ quái dị như ngươi sao?”
“Ha ha, không thể nói lý!”
…
Trong Thánh Linh Phường, bầu không khí nóng dần lên.
Đúng lúc này, một giọng nói mười phần trung khí từ trong đám người vang lên.
“Tốt!”
“Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên!”
“Không ngờ trong thế hệ trẻ tuổi lại có một người tinh thông tìm linh đoạn khoáng như vậy, thật sự là hậu sinh khả úy!”
“Sau này tu tiên giới tất sẽ có một chỗ cho các hạ cắm dùi!”
Lúc này, trong cả Thánh Linh Phường chỉ có lời của người này là có vẻ xem trọng Thẩm Thiên.
Như một điểm lục nổi bật giữa muôn hoa.
Lập tức, mọi người đều nhìn theo hướng tiếng nói.
Là một lão giả mặc đường trang, ước chừng năm mươi tuổi.
Trong tay người này cầm hai quả hạch đào, mặt mũi hiền lành, toàn thân đều lộ ra khí chất cơ trí.
Tựa như một vị trí giả đã từng trải qua tang thương.
Ông ta đi tới trước mặt Thẩm Thiên, ánh mắt nóng bỏng hỏi: “Tiểu huynh đệ thực sự cảm thấy trong viên tử thanh tiên hồ khoáng này có cơ duyên?”
Thẩm Thiên kiên định gật đầu: “Có. Trong khoáng này chắc chắn có cơ duyên, mà còn là cơ duyên to lớn!”