Còn bên kia, ba người Chân Độ, Tịnh Hành, Tịnh Không cũng không rảnh, Tịnh Hành và Chân Độ dắt khoảng ba mươi – bốn mươi con quỷ hỗ trợ dưới trấn, những con này là được Cố thí chủ phân ra, riêng cô giữ lại năm mươi mấy con, để cô sai đi nhấc đá cứu người. Đương nhiên bọn họ cũng thế, bây giờ trên trấn hoàn toàn rối loạn, cảnh sát, đội phòng cháy chữa cháy và bệnh viện sợ rằng cũng tổn thất rất nặng, chờ họ tới tổ chức cứu viện, có lẽ còn cần một chút thời gian.
Mà bây giờ thời gian là cấp bách nhất, phải tranh thủ từng phút từng giây.
Thế là vào một chiều nọ, rất nhiều người đều nhìn thấy một hiện tượng kỳ quái, đó là các tảng đá tự nhiên bay lên trời hoặc là người đang cực kỳ tuyệt vọng bị đá đè thì được cứu, còn nhân tiện trải nghiệm cảm giác” bay lên tại chỗ”, khiến cho người ta vừa mừng vừa sợ.
Dọa bọn họ còn tưởng rằng là quỷ kéo đến, cửa cũng không dám mở, cuối cùng trốn một hồi lâu mới xác định mấy thứ đó đang cứu người, mới hơi yên tâm.
Người được cứu ngày càng nhiều, nhưng mà không có thuốc và bác sĩ đến chữa cho họ, hơn nữa còn mưa lâm râm, cần căng bạt để tránh mưa, đưa người bị thương vào trong đó.
Tịnh Hành ôm một đứa bé khỏi đống đá vụn, đứa nhỏ dường như sợ đến quên khóc, mà cũng chẳng có người lớn bên cạnh, anh giao đứa bé cho một con quỷ, để nó đưa lên chỗ đất trống trên trấn. Hiện tại người gặp nạn đều ở đó, những người phụ nữ bị thương nhẹ có thể hoạt động thì chăm sóc người già, trẻ con đang bị thương, còn những người đàn ông có sức mạnh thì đi khiêng đá cứu người.
Tịnh Hành nhìn thấy thương tích trước mắt lo lắng nói: “Bây giờ đi xuống cũng không phải là biện pháp, chúng ta còn cần dược, phía trước có một tiệm thuốc, ta mang mấy con quỷ đi vào tiệm đem ít dược ra, nếu không ta sợ người được cứu ra, không được cứu trị kiệp thời cũng sẽ chết.”
Cho nên, Tịnh Hành mang theo mấy con quỷ vội đi qua, ở tiệm thuốc còn cứu được vài người, có chủ tiệm, có người bệnh, đều được khiêng đến chỗ đất trống. Bọn họ thuận đường còn tìm được ít thuốc, bỏ vào túi đem qua, lúc này cũng lười quản dược này để làm gì, dù sao là dược, luôn có chỗ cần dùng đến.
Ông chủ tiệm thuốc bị hòn đá đè trọng thương, cũng may vẫn còn ý thức chứ không hoàn toàn hôn mê. Ông không ngờ sinh thời mình lại gặp trận động đất mạnh như vậy, ông còn cho rằng mình chết chắc rồi. Ai ngờ lại được cứu, không chỉ được cứu mà còn được bay!
Ông gần như choáng váng, xác suất mình có thể bay so với việc xảy ra động đất còn thấp hơn nhiều!
Ông bay trong gió lạnh, cảm giác cũng không tệ lắm: “Tiểu sư phụ Tịnh Hành…”
Tịnh Hành đáp: “Thí chủ, tôi đưa ông ra cửa trấn trước, bên đó có rất nhiều người cần ông cứu chữa.”
Ông chủ tiệm thuốc nói: “Cảm ơn tiểu sư phụ, cảm ơn cậu đã cứu tôi, về sau tôi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của cậu!”
Tịnh Hành mỉm cười nói: “Người cứu ông là Cố thí chủ, nếu không có câu nói của cô ấy chỉ sợ tôi cũng không đủ năng lực tài cán gì, ông muốn cảm ơn thì cảm ơn cô ấy đi.”
Ông chủ tiệm thuốc ngẩn ngơ, Cố thí chủ là ai? Ông vừa quay đầu, quả nhiên thấy một cô gái tóc dài bay giữa không trung, ông hoảng hốt nhìn lại, còn tưởng rằng mình thấy Bồ Tát —— dù sao thì dáng vẻ đội túi nilon đựng tiền trên đầu kia rất giống như mang vòng sáng của Bồ Tát.
Cô hơi chéo người so với ông, bởi vì khoảng cách hơi xa nên không nhìn rõ dáng vẻ, chỉ là chân cô dẫm lên lệ quỷ, tay cầm sợi dây thừng. Dưới chân cô còn có vô số quỷ quái đi đi lại lại giữa những tòa nhà đổ nát, hoặc là khuân vác đất đá ném sang đất trống, hoặc là nâng hòn đá đề phòng chúng lại sập xuống làm mọi người bị thương, tất cả đâu vào đấy. Rõ ràng là cảnh tượng có vẻ cực kỳ quỷ dị nhưng lúc này lại làm cho người tao vô cùng cảm động.
Sau đó ông bay một đường đến thẳng cửa trấn, càng có thể thấy rõ những căn nhà đổ nát bên dưới, thậm chí trên mặt đất còn vô số người bị thương. Trong lòng ông bi thương, lại cảm thấy may mắn, may là ông chưa chết. Bay được một lúc thì thấy có người bay đến bên cạnh, tóc bay lung tung gió lạnh, bộ dạng bẩn thỉu nhem nhuốc nhưng có vẻ quen mắt, “…Ơ, là anh à.”
Đối phương cũng là dáng vẻ ngơ ngác, nhìn chằm chằm ông, rồi lộ ra một nụ cười miễn cưỡng: “… Trùng hợp quá.”
Chuyện này không phải là trùng hợp sao?
Hai người một đường cảm nhận được gió lạnh, mơ mơ màng màng rơi xuống đất, mãi đến lúc này bọn họ mới thấy rõ, hóa ra khiêng bọn họ bay chính là hai con quỷ cụt chân…… Quỷ? Là quỷ sao? Trên người chúng còn buộc một sợi dây thừng, tự thắt thành hình cái nơ con bướm. Thân hình bọn chúng mơ hồ, khuôn mặt xanh trắng cứng đờ, đôi mắt xám trắng nhìn hai người chằm chằm, dáng vẻ không tốt lắm, có vẻ là không dễ dây vào.
Hai người bị bộ dạng kinh dị này chấn động đến nuốt nước miếng: “Cảm, cảm ơn chúng mày…”
Mấy con quỷ nhe rang về phía bọn họ đầy vẻ hung ác, thân hình chúng chợt lóe lên rồi hóa thành một bóng đen biến mất.
“Cảm ơn, thật sự vô cùng cảm ơn ân cứu mạng của chúng mày!”
Tuy rằng nhìn rất hung tàn, nhưng ít ra chúng đã cứu bọn họ.
Một con quỷ đang bay trên không hơi lảo đảo, suýt chút nữa thì rơi xuống mặt đất, cảm ơn cái thá gì, đây là đang vũ nhục bọn chúng sao? Nếu không phải cô gái tóc đen dài thì sao bọn chúng có thể như vậy nín nhịn uất ức làm chuyện này chứ? Muốn trách chỉ có thể trách cô tao thật quá đáng, không ngừng tổn thương tổn tâm hồn và thể xác bọn chúng rồi còn muốn nô dịch bọn chúng ở chỗ này, nghĩ vậy, nó lại âm thầm mắng cô gái tóc dài vài câu.
Lúc bọn chúng quay về còn thấy người từng là bạn cũng đang khiêng tải bay về hướng cửa trấn, nhịn không được hắng giọng, cố ý châm chọc mỉa mai: “Ôi, chúng mày cũng lưu lạc đến đây làm cu li cơ à? Tao còn tưởng rằng chúng mày giúp cô gái tóc dài đó bắt bọn tao lại thì có được đãi ngộ tốt cơ đấy.”
Vẻ mặt của con quỷ kia cũng không tốt lắm: “Mày đừng cười tao, chúng tao giống nhau thôi, làm như mày không phải đang bán sức làm cu li ấy.”
“Mày nói cái gì, mày chờ ông đây phải chào mày à.”
“Lão tử phải đi tìm cô gái tóc dài tố cáo, nói mày làm việc không thành thật còn cố ý khiêu khích tao đánh nhau!”
“Mày dám!”
“Mày xem tao có dám không!”
“Nhanh chân lên, đừng có ồn ào, cẩn thận cô ấy chặt mất một chân chúng mày đấy.”
“Chúng mày không thấy Hào ca đâu, mỗi phiến đá hắn khiêng đều mấy chục thượng trăm trương, cả người nhìn vô cùng thảm, chúng mày chỉ khiêng người khiêng cái bao tải mà thôi, nên cười trộm đi.”
“…”
Nhìn đi, nghĩ đến Hào ca và mấy thân tín bên cạnh hắn là quân chủ lực cu li lần này thì không khỏi đồng tình, trong lòng cuối cùng cân bằng một chút, cô gái tóc dài vừa lợi hại lại ác độc, bọn họ không ai trêu vào được, chỉ có thể từng người nghẹn khuất bị đày đi nô dịch, dù sao bảo toàn hồn phách là quan trọng nhất.
Tiểu quỷ khiêng bao tải tới cửa trấn, cũng không muốn nhìn con người nhỏ bé dưới chân, lạch cạch một chút bèn ném luôn bao tải xuống dưới, ném xong đi luôn, nhìn nhiều một cái cũng ngại mất mặt.
Nghĩ tới bọn họ đã từng cỡ nào huy hoàng, có khi nào lưu lạc đến mức chạy vặt cho những con người nhỏ bé? Nói ra rồi bọn họ đừng nghĩ đến việc lăn lộn, chỉ làm ô nhục thanh danh của bọn họ.
Không đúng, bọn họ còn có tương lai sao?
Những nạn nhân trên mặt đất chỉ nhìn thấy mấy bóng người mơ hồ lộn xộn khiêng bao tải bay qua, ném bụp bụp trên mặt đất, sau khi ném xong liền biến mất không nhìn thấy nữa.
“Đó là thứ gì?”
“Không biết……”
“Có lẽ là tốt, bọn họ đã cứu chúng ta, sẽ không hại chúng ta.”
Có mấy người đi qua đó mở ra vừa nhìn thấy, wow, là thuốc?!
Thuốc, đây chính là thuốc, thời khắc lúc này, thuốc là thứ cứu mạng tốt nhất!
Vừa thấy thuốc, những người ở đây đều kích động không thôi, nước mắt sắp chảy ra “Được cứu rồi, chúng ta được cứu rồi! Mau đến xem, chúng ta có thuốc!”
“Thật tốt quá, có thuốc này, chúng ta có thể chống đỡ được một lúc.”
“Cha tôi phát sốt, mau nhìn xem có thuốc hạ sốt giảm nhiệt không, mau mau đưa cho ông ấy uống một viên.”
“Đều gấp đừng gấp, từ từ tới, trước tiên để người bị thương nặng dùng thuốc, người bị vết thương nhỏ thì chống đỡ trong chốc lát, yên tâm, có lẽ đội cứu viện sắp tới rồi, đợi đến khi đội cứu viện tới chúng ta sẽ không thiếu thuốc!”
Bây giờ ông chủ tiệm thuốc cũng là người duy nhất có thể sử dụng thuốc, ông vội vàng chia thuốc thành từng phần từng phần, tiến hành băng bó đơn giản với người bị thương nặng, ít nhất phải chống đỡ tới khi người bên ngoài tới cứu viện!
Dư lão đại và Dư lão nhị nhìn thấy cảnh tượng này, mỉm cười hài lòng, mà lúc này ông Dư đang đi qua những căn nhà bị sập, bởi vì là ông là quỷ mới, đạo hạnh không đủ, cũng không dám để ông đi khiêng các tảng đá khiêng người, chỉ có thể cùng với mấy đứa bé đi tìm xem có người nào còn sống bị đè ở bên dưới tảng đá, tìm được rồi sẽ thông báo cho quỷ tới cứu, như vậy cũng coi như phân công rõ ràng.
Hợp tác làm như vậy, thật sự cứu được không ít người.
Chỉ có điều ở đây bọn họ cũng chỉ có hơn trăm con quỷ, cộng thêm một số tổ chức tự phát lập thành đội cứu viện nhỏ cũng chỉ có hơn mấy trăm người mà thôi, mà thị trấn này ít nhất cũng phải hơn vạn người, dù sao thì sự phát triển những năm gần đây, bên đường mới trên thị trấn còn xây dựng mấy tiểu khu cao tầng, lúc này chỉ sợ tình huống không được tốt cho lắm.