Trong núi rừng yên tĩnh, hình như đã sắp hết pin rồi nên ánh sáng từ chiếc đèn pin cầm tay chiếu xuống con đường núi càng lúc càng tối, khiến tâm trạng bọn họ cũng giảm sút theo ánh đèn sáng tối.
Từ sau khi gây ra chuyện hiểu nhầm lớn như vậy, Lão nhị không nói gì nữa, lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ, rụt cổ đi theo phía sau Lão tứ và Đại Béo, đôi mắt đầy thâm độc không ngừng đề phòng xung quanh. Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn như bình tĩnh mạnh mẽ, nhưng nắm tay xiết chặt tới mức nổi gân xanh còn mơ hồ run rẩy đã lộ rõ sự sợ hãi trong lòng.
Vừa rồi, khi hắn bỗng nhiên nhìn thấy mặt người phụ nữ kia thì chỉ lo khiếp sợ, trong giây lát cũng không suy nghĩ tới chuyện gì khác. Nhưng sau khi tỉnh táo lại, hắn mới phát hiện người phụ nữ kia thật quen mắt.
Suy nghĩ một lát, cuối cùng hắn đã nhớ ra mình từng nhìn thấy gương mặt đó vào nửa năm trước.
Nhớ hôm đó, hắn ăn cơm tối, uống vài hớp rượu lại trò chuyện, đánh bài ở nhà người anh em đến mãi hơn mười một giờ, thấy đã khuya rồi mới quyết định về nhà. Bởi vì nơi đó chỉ cách phòng trọ của hắn có một hai cây số, nghĩ tới mình vừa uống rượu nên hắn quyết định không dùng xe máy mà đi bộ về.
Trên đường đi, hắn nhìn thấy một người phụ nữ.
Người phụ nữ kia mặc cái váy hoa, trên mặt trang điểm và cầm theo một cái túi nhỏ, vẻ ngoài rất xinh xắn. Đó là kiểu phụ nữ mà bình thường hắn có gặp trên đường cũng không dám nhìn nhiều... Nhưng đêm hôm đó, không biết tại sao hắn lại nổi máu dê, vốn chỉ muốn đi theo cô ta một đoạn đường, nhưng khi đi vào trong ngõ, thấy xung quanh không có bóng người nào thì lại nổi ý xấu.
Người phụ nữ không ngừng chống lại và cầu xin hắn bỏ qua cho mình, nhưng hắn uống rượu vào, chuyện đã bắt đầu thì không có cách nào quay lại được nữa, thần kinh hắn như hoàn toàn nổ tung, liều mạng bịt miệng không cho cô ta la hét, siết cổ cô ta vì hi vọng cô ta có thể im lặng, nếu chẳng may bị người khác phát hiện thì hắn phải làm sao? Nhưng chờ tới khi hắn bình tĩnh lại thì cô ta đã nằm trên mặt đất không còn động đậy, không biết sống hay chết.
Hắn kinh ngạc, cẩn thận thò tay thử kiểm tra hơi thở của người phụ nữ mới phát hiện ra cô ta đã chết rồi!
Lão nhị nhớ mình sợ thi thể bị phát hiện nên lái xe ba bánh chở thi thể đến vùng ngoại ô, tìm một ngọn núi và đào hố chôn. Cũng may mà hắn nghèo, chỗ ở căn bản không có camera giám sát lại có đủ hạng người sống, nên chờ sau khi người phụ nữ kia chết mấy ngày mới có cảnh sát tới điều tra. Vì hắn và người phụ nữ kia hoàn toàn không có quan hệ gì, nên hắn không nằm trong những đối tượng bị tình nghi, không ai nghi ngờ hắn, hắn mới may mắn thoát tội. Một tuần sau, hắn cũng chuyển nhà và vẫn luôn cố quên chuyện này.
Nếu không phải hôm nay nhìn thấy người phụ nữ kia, hắn căn bản sẽ không nhớ tới chuyện mình từng giết người, có một sinh mạng đã bị hắn vô tình giết chết, tùy ý chôn ở trong núi sâu.
Mà bây giờ, cô ta tới tìm hắn báo thù!
Lão nhị càng nghĩ càng thấy sợ, trong đầu chỉ còn lại đôi mắt trợn trừng của người phụ nữ sau khi chết. Lúc này, hắn thậm chí cảm thấy trong rừng cây xung quanh đều là ánh mắt của người phụ nữ kia đang không ngừng nhìn hắn, cảm giác bị người chú ý quá mãnh liệt khiến hắn cảm giác như có một hơi lạnh từ dưới lòng bàn chân bốc lên, dự cảm không tốt gần như muốn nhấn chìm hắn, làm cho hắn hận không thể lập tức biến khỏi đây!
Thấy lão nhị có biểu hiện quá kỳ lạ, Lão tứ không nhịn được nói với Đại Béo: "Lão nhị có chuyện gì vậy? Mày xem vừa rồi rõ ràng nó đã nhìn thấy thứ gì đó không nên nhìn, bây giờ mới trở nên thần kinh như vậy. Có phải trước kia nó đã làm chuyện gì tán tận lương tâm không? Tao đã nói thứ bẩn thỉu này là do nó rước lấy, mày còn không tin!"
Đại Béo cũng cảm thấy biểu hiện của lão nhị hơi kỳ lạ, chọc chọc ngón tay nói: "Vậy thì có thể làm sao? Giờ đã như vậy rồi."
Lão tứ cắn răng: “Tao sợ Lão nhị gặp chuyện xấu, chúng ta cứ cẩn thận thì hơn, nếu bất đắc dĩ..."
Đại Béo im lặng, nhưng rõ ràng đã chấp nhận lời Lão tứ nói. Bọn họ vốn đang làm chuyện không cần mạng, có thể bù cả nửa đời sau vào trong đó, tất nhiên không muốn nửa đường thất bại, tới lúc bất đắc dĩ mà phải vứt bỏ người đi cùng bọn họ cũng sẽ không tiếc. Nghĩ vậy, Đại Béo và Lão tứ cũng đi nhanh hơn.
Nào ngờ bọn họ vừa đi được mấy bước, lại nghe phía sau vọng tới tiếng hét chói tai của lão nhị. Bọn họ nhìn lại thấy Lão nhị ngã sấp mặt, đầu vùi vào trong hố tuyết, tay chân liều mạng giãy dụa giống như muốn đứng lên, nhưng dường như có thứ gì đó ấn đầu hắn xuống, dù hắn cố gắng thế nào cũng không thể rút đầu ra khỏi hố được!
Đại Béo và Lão tứ nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái này thì rất hoang mang, vội vàng nắm hai chân của lão nhị kéo mạnh ra. Bọn họ tốn công tốn sức kéo mấy lần mới kéo được hắn ra, hắn lại cảm giác như mình suýt nữa bị kéo thành hai nửa, đau khổ không dừng ôm cổ liều mạng hít thở, hoảng sợ nói: "Có, có ma! Vừa rồi người ấn đầu tao!"
Trong lòng Đại Béo và Lão tứ hoảng hốt, chỉ cảm thấy xung quanh chợt lạnh hơn nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói: "Mày nói linh tinh cái gì chứ? Vừa rồi làm gì có người nào, mày chỉ tự dọa mình thôi!"
Nhưng Lão nhị vẫn nhớ rõ khi mình ngã xuống đã có hai bàn tay giữ chặt lấy gáy của hắn và ấn vào trong tuyết. Hai bàn tay này vừa cứng lại lạnh buốt tới tận xương. Bây giờ hắn chỉ cử động cái cổ cũng thấy đau. Hắn điên cuồng lắc cổ, muốn ném đi cảm giác khác thường này. Hắn nhìn Đại Béo và Lão tứ: "Tao nói thật, trong núi này quá kỳ quái! Thật sự quá kỳ quái rồi!"
Đại Béo cũng mất kiên nhẫn. Chẳng lẽ anh ta không biết trong núi này kỳ quái sao? Nếu như có thể, anh ta cũng muốn nhanh chóng rời đi, nhưng Tô Địch còn ở trên núi, không dẫn người đó về thì biết tìm ai đòi năm nghìn vạn đây? Vào lúc anh ta đang phiền não, Lão tứ kéo áo anh ta, ánh mắt kinh hoàng hất cằm ra hiệu mau nhìn. Nhìn theo ánh mắt của Lão tứ, không ngờ anh ta nhìn thấy ở gáy của Lão nhị có một dấu tay tím bầm!
Không ai trong bọn họ làm ra dấu tay kia... Vậy chỉ có thể là ma!
Đại Béo cảm thấy chân mềm nhũn, lập tức lùi lại vài bước, lão tứ kéo anh ta và nháy mắt ra hiệu: Đi.
Lão nhị chọc phải đồ bẩn, bọn họ không muốn bị liên lụy, chỉ cần cách xa lão nhị thì bọn họ sẽ được an toàn.
Chờ tới khi Lão nhị lấy lại tinh thần thì Đại Béo và Lão tứ đã đi rất xa rồi. Hắn thầm mắng một câu, cảm giác mình ở một người càng đáng sợ hơn nên rất hoảng hốt vội vàng đuổi theo, vừa chạy vừa bảo bọn họ chờ. Đáng tiếc hai người phía trước không để ý đến hắn, trái lại còn đi nhanh hơn, thoáng cái đã cách xa hắn.
Lão nhị trợn trừng mắt, hắn làm sao không hiểu hai tên chó má này muốn bỏ rơi mình chứ? Không có cửa đâu!
Hắn cố gắng đuổi theo, khi thấy mình càng lúc càng gần Lão tứ, hắn cười đắc ý, vẻ mặt dữ tợn vỗ vào vai của lão tứ: "Chúng mày đi nhanh như vậy làm gì? Sao không chờ tao hả?"
Chỉ thấy Lão tứ quay đầu, nói với vẻ u ám: "Thật ra tôi vẫn luôn chờ anh đấy..."
Vẻ mặt đắc ý của Lão nhị lập tức cứng đờ, hàm răng va vào nhau, trong đôi mắt vô cùng sợ hãi và đầy tơ máu. Lúc này hắn mới phát hiện ra người mình đuổi theo đâu phải là lão tứ, rõ ràng là con ma nữ vừa rồi!
Lúc này ở khoảng cách rất gần nên hắn còn nhìn thấy rõ ràng những vết thương trên cổ cô ta. Thậm chí vết xiết trên cổ cũng giống hệt với những gì hắn nhớ. Cô ta trợn trừng hai mắt, máu và nước mắt chảy ra, nhìn hắn chằm chằm vừa quỷ dị lại vừa khủng khiếp.
Hai chân lão nhị mềm nhũn ngã nhào trên đất: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải cố ý muốn giết cô... Xin lỗi, cầu xin cô đừng quấy nhiễu tôi!
"Tôi sai, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi... Cầu xin cô đừng giết tôi!"
"Cứu tôi với…!"
...
Cuối cùng Đại Béo và Lão tứ thấy đã thoát khỏi Lão nhị như mắc bệnh thần kinh thì cùng thở phào nhẹ nhõm. Đại Béo quay đầu nhìn lại mấy lần rồi không nhịn được nói: "Lão nhị không sao chứ?"
Trong lòng Lão tứ cũng hơi sợ, cố tỏ ra cứng rắn nói: "Mày còn nghĩ tới nó làm gì, bây giờ bảo thân chúng ta cũng khó an toàn, đừng suy nghĩ nhiều nữa, đi tìm tên bạch kiểm kia trước đã!"
Một Lão nhị quả thật không tính là gì so với năm nghìn vạn. Đại Béo nhanh chóng vứt Lão nhị sang một bên, cũng không có tâm tư nào quan tâm tới hắn nữa. Hai người đi sát vào nhau, cố ép xuống sự hoảng hốt đi về phía ngọn núi.
Việc quan trọng bây giờ là đưa Tô Địch về.
...
Tô Địch biết mình được cứu nhưng chưa hết nguy hiểm, chẳng biết mấy người bắt cóc mình sẽ trở về lúc nào, nhưng anh thật sự rất khó chịu, vì sốt cao nên đầu óc không tỉnh táo, cuối cùng chờ tới khi cơ thể có cảm giác thì đã bất giác ngủ mất rồi.
Không biết anh ngủ bao lâu, đột nhiên giật mình tỉnh lại!
Anh chán nản mở mắt, phát hiện mình đã không còn ở trong gian phòng lúc đầu nữa, xung quanh chỉ thấy bụi bặm cùng bóng cây lay động, yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng gió lạnh gào thét.
Rõ ràng anh đang chuyển động, bởi vì cây cối xung quanh đang nhanh chóng lùi lại phía sau.
Lúc này anh mới phát hiện ra mình đang được người khác cõng trên lưng! Anh có thể cảm giác được lưng người này rất gầy yếu. Khi anh nghiêng đầu có thể nhận ra đó là một cô gái đang cúi đầu, mái tóc dài rũ xuống, buồn bực cõng mình đi tới mà không nói tiếng nào...
Trong giây lát, anh hơi xúc động, cũng biết cô gái phải mạo hiểm thế nào để cứu mình. Anh muốn cám ơn, nhưng đáng tiếc cổ họng khô và đau đớn, chỉ có thể phát ra vài tiếng a a khàn khàn, cuối cùng anh đành từ bỏ ý định. Chỉ cần có thể ra ngoài, anh sẽ có rất nhiều cơ hội cảm ơn cô.
Đầu óc Tô Địch choáng váng, cả người vừa đau lại không có sức, qua nhiều giờ như vậy cũng chỉ khiến anh bớt tê dại do bị trói quá lâu, nhưng còn chưa lấy lại sức lực của một người đàn ông. Lúc này cho dù anh có ngu đi nữa, cũng hiểu mấy tên bắt cóc có thể đã tiêm thuốc tê gì đó vào người mình.
Đương nhiên, dù thế nào đi nữa anh cũng là một người đàn ông mà để một cô gái cõng mình chạy trốn như vậy thì thật sự không được tốt lắm...
Anh vừa nghĩ vậy thì đột nhiên chấn động, kinh ngạc tới trợn tròn mắt!
- Vì sao không hề có tiếng động? Tuyết dày như vậy, khi có người giẫm lên làm sao không phát ra tiếng động nào được?!
Nghĩ vậy, anh càng thấy không thích hợp. Bởi vì ở trên lưng cô gái tóc dài này anh lại không hề thấy xóc nảy, thậm chí là dấu vết đi lại cũng không có, cảm giác như đang bay vậy... Đúng, chính là đang bay!
Vì sao lại đang bay? ? Tại sao phải bay?!
... À, rất có thể là do đầu óc của anh còn chưa được tỉnh táo.
...
Trong lòng Cố Phi Âm có nhiều tâm sự, trong đầu chỉ nghĩ đến quan tài của mình, thấy người này trông như sắp chết, nếu cô không cứu thì có thể sẽ chết thật, cô chỉ có thể đưa anh ta đi tới bệnh viện trước. Nhưng đưa anh ta đi bệnh viện xong quay lại chặt cây làm quan tài thì trời cũng sáng mất rồi. Mà trời sáng, cô làm sao còn dám tới chặt cây nữa? Hơn nữa khi trời sáng cô còn phải đi làm nữa đấy...
Điều này thật sự khiến người ta đau đầu.
Ban đầu cô định để cô gái hàng xóm và bà lão quét rác đưa anh ta xuống dưới chân núi giúp, đáng tiếc đạo hạnh của bọn họ không đủ, ngay cả quần áo của anh ta còn không động vào được. Nếu là cô trước kia thì chẳng phải là chuyện đơn giản sao!
Nhưng bây giờ lại không được, cô bất lực thở dài.
Cô gái hàng xóm: "..."
Bởi vì cõng hai người, tốc độ của cô ấy cũng chậm hơn nhiều, có thể ngang với rùa rồi. Bởi vì quá nặng, cô ấy thậm chí không nhìn thấy rõ đường đi, đầu cúi xuống lộ ra âm khí nặng nề, nhiều lần suýt nữa đụng thẳng vào cây. May mà Cố Phi Âm nhanh tay nhanh mắt ngăn cô ấy lại, nếu không thật sự đụng cho cô hỏng đầu rồi. Một cái răng cửa thôi đã đắt như vậy, chẳng phải cái đầu còn đắt tiền hơn à? Nếu hỏng rồi, cô thật sự không có tiền sửa đâu.
Cố Phi Âm thật sự không dáng thả lỏng.
Nhưng bây giờ cô bị tình thế ép buộc, cũng không có cách nào khác.
Bà lão ôm chổi đi ở bên cạnh, trong đôi mắt trắng bệch tới kỳ lạ của bà có chút thông cảm và may mắn.
...
Đại Béo và Lão tứ chạy về, dựa theo tính toán ban đầu của bọn họ, cô gái tóc dài hoặc hại tên bạch kiểm kia, hoặc vẫn ở trong phòng, nếu không thì đi tìm một chỗ chặt cây làm quan tài...
Đương nhiên, bất kể cô gái tóc dài đang làm gì, bọn họ phải thò đầu thăm dò tình hình rồi nói tiếp. Nếu tình hình không ổn, bọn họ lại chạy đi cũng không muộn. Bọn họ thật sự không nỡ bỏ năm nghìn vạn như vậy.
Bọn họ dự đoán rất nhiều tình huống, trên đường nơm nớp lo sợ, chuẩn bị tinh thần, nhưng bọn họ không ngờ mình lại gặp cô gái tóc dài ở giữa đường.
Bọn họ vốn dựa vào dưới tán cây nghỉ ngơi, thuận tiện thương lượng xem tiếp theo nên làm gì, nhưng không ngờ vừa liếc mắt đã nhìn thấy cô gái tóc dài lướt qua. Cơ thể cô còn vặn vẹo thành một tư thế kỳ lạ, mái tóc vừa đen vừa dài đong đưa trong không trung, kinh khủng hơn là trên lưng cô còn cõng một người - chính là Tô Địch đã bất tỉnh, năm nghìn vạn của bọn họ!
Đại Béo và Lão tứ đều hít một hơi lạnh và vô cùng kinh hãi, sắc mặt trở nên nặng nề. Xem ra Tô Địch chết chắc rồi. Bọn họ làm sao dám cướp người từ trong tay quỷ chứ? Không ai dám mạo hiểm như vậy đâu.
Thấy cô gái tóc dài cõng người lướt tới gần, hai chân Đại Béo và Lão tứ như nhũn ra, cẩn thận trốn vào trong bụi cỏ rậm rạp, lại không nhịn được mà nhìn lén.
Nhưng bọn họ vừa nhìn liền thấy có vấn đề. Đại Béo kinh hoàng phát hiện ra dưới thân của cô gái tóc dài hình như còn có một cô gái? Cô gái kia cũng có mái tóc dài, cúi đầu nên không nhìn thấy rõ gương mặt. Anh ta nhìn kỹ mới phát hiện chân của cô ấy không hề chạm đất!
Vẫn còn một con quỷ nữa à??!
Lão tứ chỉ cảm thấy tay mình sắp bị Đại Béo bóp gãy rồi. Cậu ta đau đến mức cắn chặt răng nhưng không dám phát ra tiếng nào. Bởi vì cậu ta cũng nhìn thấy dưới cô gái tóc dài còn có một cô gái khác. Cho dù không biết vì sao, nhưng trực giác nói cho cậu ta biết cô gái này cũng là quỷ.
Đại Béo và Lão tứ chưa từng nghĩ mình trở về sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sớm biết vậy, bọn họ đã không thèm quay lại rồi! Hai người nhìn nhau và đều thấy được sự khủng hoảng và tuyệt vọng của đối phương, gần như phải cố gắng hết sức mới không phát ra tiếng. Cả hai co người lại, chỉ mong hai ma nữ trước mặt đi nhanh một chút...
Cầu cho bọn họ đừng phát hiện ra mình, đừng phát hiện ra mình...
Nhưng ma nữ dưới cùng lướt đi quá chậm, hai người chờ rất lâu mới thấy cô ấy di chuyển được một đoạn.
Mà chờ đợi quá lâu cuối cùng đã biến thành khiếp sợ và tuyệt vọng vô hạn.
Đại Béo và Lão tứ cảm giác quần áo đều ướt sũng mồ hôi, cả người run rẩy nhưng không dám phát ra tiếng. Lúc này bọn họ chỉ cảm thấy vô cùng hối hận, sớm biết có ngày hôm nay, bọn họ căn bản sẽ không đi bắt cóc Tô Địch, như vậy sẽ không gặp phải chuyện khủng khiếp thế này...
Hai người hoảng sợ, hối hận và tuyệt vọng đã dần bao phủ lấy bọn họ.
Đột nhiên, ma nữ dưới cùng chợt dừng lại, một tay cô ấy sờ trên mặt, không biết đang làm gì, cứ móc rồi lại móc...
Đại Béo và lão tứ mở to mắt nhìn, bỗng nhiên thấy ma nữ kia móc hai tròng mắt ra rồi vung tay lên, thoáng cái đã cắm vào trên cái chổi bên cạnh!
Một bà lão lưng còng ngẩng đầu nhìn cái chổi, lại nhìn tròng mắt cắm trên chổi. Bà đứng một lát, gương mặt vô cảm giơ chổi đi trước...
Lúc này Đại Béo và Lão tứ mới nhìn thấy phía bên kia của cô gái tóc dài và Tô Địch còn có một bà lão kỳ lạ đang đứng...
Sao tự nhiên có nhiều ma như vậy chứ?!
Nhưng bọn họ có ý gì? Đại Béo không nhìn thấy rõ, anh ta đang tập trung vào tròng mắt kia. Bởi vì tròng mắt kia đang chuyển động như vật sống, xoay 360 độ không góc chết.
Đột nhiên, tròng mắt đang xoay lại nhìn về phía Đại Béo.
Đại Béo và Lão tứ chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, cổ họng như bị người bóp chặt, tự nhiên không phát ra được tiếng nào!