Cao Tài: "... Chủ yếu là nhìn cô ấy quá dọa người. Tôi tận mắt thấy cô ấy thu con quỷ kia. Lúc đó tôi bị dọa cho hôn mê bất tỉnh, khi ngất xỉu tôi còn nghĩ đời tôi có thể đã xong rồi, không ngờ cuối cùng còn tỉnh lại."
Lúc đó, khi cậu ta ngất xỉu đã thật sự cho rằng đám người bọn họ đều phải chết ở đây. Hơn nữa phía sau cậu ta còn có rất nhiều xác chết, cậu ta ngất đi trong sự khủng hoảng và tuyệt vọng, căn bản không nghĩ tới mình còn có thể mở mắt lần nữa.
Khi cậu ta thật sự tỉnh lại còn cảm giác như mình đang nằm mơ, nhưng sau đó không lâu, những người ngã sau lưng cậu ta cũng lần lượt tỉnh lại, đồng thời khôi phục lại ý thức. Khi biết mình không chết, tất cả bọn họ đều vừa khóc vừa cười, vui mừng khôn xiết. Khi đó Cao Tài cuối cùng đã kịp phản ứng, hóa ra cô gái tóc dài kia không hại bọn họ, kẻ thật sự gây họa đã bị cô ăn, cho nên bọn họ được cứu!
Trong lòng Khương Uy còn sợ hãi nói: "May mà lúc đó tôi sợ đến mức không nói được lời nào, không nói gì đắc tội với người đó. Nhìn đại sư kia không dễ chọc, nếu như đắc tội cô ấy, cô ấy tức giận không ăn con quỷ kia, vậy không phải chúng tôi chết chắc rồi sao? May quá, may quá, thật may là lúc đó tôi không nói được!"
Ơ...
Tất cả mọi người đồng thời nhìn về phía Khương Uy, bị dọa đến nói cũng nói không được, hình như không phải chuyện gì đáng để kiêu ngạo thì phải?
Đạo trưởng Trương chấn động lại mờ mịt: "Các cậu nói ăn con quỷ sao? Đại sư kia ăn con quỷ kia à? Có phải các cậu nhìn nhầm không?"
"Ăn quỷ? Con người làm sao có thể ăn quỷ được?"
"Đúng vậy, tôi chỉ nghe nói qua quỷ ăn quỷ, không biết người cũng có thể ăn quỷ, các cậu xác định không nhìn nhầm chứ?"
Khương Uy gãi đầu, Lý Thịnh cũng nghi ngờ, thật ra bọn họ không xác định lắm, bởi vì cô gái tóc dài quay lưng lại, bọn họ chỉ nhìn thấy bóng lưng của cô ấy, nghe được tiếng nhai rắc rắc, sau đó theo bản năng cho rằng cô ấy ăn con quỷ kia, chẳng lẽ không ăn sao?
"Chúng tôi quả thật không tận mắt nhìn thấy, lúc đó cô ấy quay lưng về phía chúng tôi..."
Đạo trưởng Trương lộ ra vẻ mặt quả nhiên là thế nói: "Tôi đã nói mà! Sao có thể là ăn quỷ được, chắc dùng thủ pháp đặc biệt nào đó để thu con quỷ lại thôi."
Cao Tài nhìn Khương Uy, lại nhìn đạo trưởng Trương, không biết vì sao, cậu ta thầm chấp nhận lời của đạo trưởng Trương, nói: "Đại sư, con quỷ kia rốt cuộc có lai lịch gì? Tại sao nó lại muốn ra tay với chúng tôi? Là chúng tôi trêu chọc nó, hay là nó nhất thời nổi hứng thôi?"
Lời Cao Tài nói quả nhiên làm cho đám người Khương Uy và Hạ Cường để ý. Nếu là bọn họ trêu chọc con quỷ này, vậy dù sao cũng phải biết quỷ e ngại cái gì, để cẩn thận tránh sau này lại phạm phải cấm kỵ, nhưng nếu con quỷ kia nhất thời nổi hứng...
"Đúng vậy, chúng tôi cũng muốn biết, con Lệ Quỷ kia rốt cuộc có lai lịch gì?"
Đạo trưởng Trương suy nghĩ một lát, nói: "Trong nhật ký của thầy tôi từng có ghi chép, đây cũng là một loại quỷ tu rất ác độc, bọn chúng giết người làm vui, ăn máu, trước khi bọn chúng giết người cướp phách, sẽ khống chế cơ thể con người, làm cho bọn họ tự giết lẫn nhau trước, cho đến khi người đều bị chết hết, nó mới xuất hiện và giết chết người sống sót cuối cùng, ăn hồn phách của bọn họ để giúp đỡ cho việc tu hành của mình. Loại quỷ này vô cùng hung ác, cho dù chúng tôi gặp phải cũng không dám chắc chắn, cũng không dám tùy ý ra tay. Hơn nữa, chuyện hôm nay xảy ra đột ngột, người bình thường căn bản không nghĩ tới. Chờ tới khi thật sự phát hiện ra tình hình không ổn mới tìm đến chúng ta, chỉ sợ người trong rạp chiếu phim cũng chết hơn nửa rồi!"
"Oa! Thứ này ác độc như vậy sao?"
"Quả thật là vô cùng ác độc, vì thu phục con Lệ Quỷ kia thầy tôi đã mất hơn nửa tu vi, tu dưỡng hai năm mới dần bình phục lại. Nếu chậm vài bước, các cậu sẽ dữ nhiều lành ít."
Lời này vừa nói ra, đám người Cao Tài và Khương Uy, Hạ Cường quả nhiên lộ ra vẻ mặt vui mừng, càng biết ơn cô gái tóc dài kia. Hình tượng ân nhân cao lớn đã sắp thay thế dáng vẻ thâm trầm đáng sợ của cô, nhưng nghĩ lại bọn họ liền giật mình, bởi vì bây giờ trong đầu bọn họ vẫn còn nhớ tới tiếng nhai rắc rắc kia...
Ngược lại, một vài nhân viên khác trong tổ chương trình bị hại, bọn họ ngất sớm nên không nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của cô gái tóc dài, chỉ nghe đám người Cao Tài và Khương Uy nói bọn họ được một cô gái tóc dài xa lạ cứu, nên cảm thấy vô cùng may mắn và cảm kích nói: "Ân nhân này thật đúng là một chị thần tiên xinh đẹp lương thiện và đáng yêu!" Đám người Cao Tài và Khương Uy biết chân tướng nghe được, gương mặt rầu rĩ, cũng không biết có nên chọc thủng giấc mộng đẹp của bọn họ hay không. Nhưng đây đều là chuyện nói sau.
Cục trưởng nói: "Nói vậy, cô gái tóc dài cứu người kia... Đại sư kia hẳn phải có tu vi rất cao, nếu không con Lệ Quỷ kia sẽ không thể không có sức lực đánh trả lại cô ấy."
Đạo trưởng Trương nói: "Vậy thì cũng đúng, nếu có cơ hội, tôi thật sự muốn gặp cô ấy một lần, xin cô ấy chỉ bảo thêm."
...
Bên này, trong bệnh viện cũng không yên tĩnh ngay được. Bên kia Cố Phi Âm nhận được một nghìn tệ bồi thường của tổ chương trình, nói là Viên Cao Minh an ủi cho cái răng giả đã bị móc ra của cô, hi vọng cô tha thứ cho sự thô lỗ của mình vân vân, bởi vì hắn đã ném mất cái răng giả của cô, không biết là vứt đi đâu, nếu tìm thì chắc chắn không tìm được, nên cô chỉ có thể mua một cái mới...
Cố Phi Âm chỉ nghĩ tìm được răng giả về cũng tốt rồi, sao biết còn nhận được một nghìn tệ tiền bồi thường chứ! Một nghìn tệ cũng tương đương với nửa tháng tiền lương của cô, có thể mua được ba răng giả đấy!
Khách thần tiên quả nhiên ra tay hào phóng, nói như vậy cô có thể bỏ ra ba trăm tệ mua răng giả, còn để dành ra bảy trăm tệ còn lại...
Đúng là một ý kiến hay.
Cố Phi Âm vui mừng rời khỏi chỗ làm. Cái đau vì bị móc rơi răng giả cũng tiêu tan thành mây khói. Khi đi ngang qua quán lẩu, cô thậm chí đặc biệt xa xỉ muốn vào ăn một bữa, bởi vì mùi lẩu thật sự thơm quá đi. Nhưng cô nhanh chóng tỉnh táo lại. Bởi vì cô đã nghe qua giá của quán lẩu này. Gọi bất kỳ món nào cũng phải mười mấy hai mươi tệ, cho một bữa cũng mất tới hai ba trăm, có mua về cô cũng tiếc không nỡ ăn đâu.
Nhưng hôm nay tốt xấu gì thì cô cũng kiếm được bảy trăm tệ, cô tính đi tới quán nướng mua một chén lẩu miến, ăn bát lẩu miến cũng tương đương với ăn lẩu, mùi cũng chẳng khác gì. Lẩu miến ở đây cũng rất thơm. Mỗi lần cô đi ngang qua nghe người ta gọi "Ông chủ cho thêm một chén lẩu miến", cô lại đặc biệt hâm mộ, nghĩ lúc nào đó mình cũng có thể ăn. Không ngờ bây giờ cô cũng có thể nói: "Ông chủ, cho một chén lẩu miến!", lập tức cảm thấy mình đặc biệt khí thế!
Lẩu miến ăn rất ngon, bột mịn làm ra miến lớn, ăn cũng dai, lại dùng thêm nước lẩu đặc biệt do bà chủ nấu ra, kết hợp với các loại gia vị, thêm chút hạt tiêu cay, lại thêm ít lát tỏi, hành thái và rau mùi, thơm đến mức có thể nuốt cả đầu lưỡi vào. Cô còn có thể uống sạch cả nước!
Cảm giác có tiền thật là tốt, ngày mai... Ngày mai phải để dành tiền, sáng ngày mốt lại có thể ăn trứng luộc nước trà rồi.
Cảm ơn khách thần tiên Viên Cao Minh, cô sẽ luôn nhớ hắn.
Cô lấy một xấp mấy tờ một trăm tệ mới tinh trong túi xách ra, vừa tán gẫu vừa đưa cho bà chủ. Bà chủ nhìn vào hai mắt cô, run lẩy bẩy tìm chín mươi hai tệ để trả lại.
Cố Phi Âm đếm đủ tiền liền nhét lại trong túi xách, nghĩ tháng sau mình lại tới mới phải. Bởi vì món này ăn thật sự quá ngon, dù uống sạch nước vẫn cảm thấy không đủ. Rõ ràng cô vừa mới ăn hết một con Lệ Quỷ...
Cô vừa lên kế hoạch tốt đẹp cho tương lai, vừa thong thả bước đi vặn vẹo kỳ lạ về phía nhà mình.
Một người thanh niên tóc vàng ngồi ăn ở trong quán nướng thấy người phụ nữ tàn tật đi xa, hắn cào cái đầu gà trống của mình mấy cái, uống nốt lon bia rồi hô bà chủ tính tiền, sau đó đuổi theo người phụ nữ tàn tật kia.
Gần đây hắn đánh bài thua hết mấy nghìn tệ, thua sạch tiền trên người nên đang lo không có tiền tiêu, không ngờ lại may mắn gặp được một con dê béo. Vừa rồi hắn đã nhìn kỹ, trong tay người phụ nữ kia ít nhất phải có một nghìn tệ. Một nghìn tệ đã đủ cho hắn thoải mái mấy ngày rồi.
Cho dù con dê béo này nhìn u ám khủng khiếp, nhưng cô ta có thâm trầm đi nữa, chẳng phải cũng chỉ một người tàn tật thôi sao? Còn là một người phụ nữ. Phụ nữ thì làm gì có sức lực lớn, vào trong tay hắn chỉ có thể cầu xin tha thứ mà thôi. Người thanh niên tóc vàng nhổ nước bọt, bước nhanh hơn đuổi theo.
Chân hắn đi rất nhanh, nhanh chóng đuổi kịp người phụ nữ tàn tật bước đi lảo đảo trước mặt. mặc dù bên này có đèn đường, nhưng không biết vì sao hắn nhìn thấy cô gái tóc dài này bước đi ở dưới ánh đèn đường lờ mờ, tự nhiên thấy sợ run cả người. Hắn có hơi sợ hãi... Nhưng dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn gây án, nỗi sợ hãi này đã nhanh chóng bị hắn ném ra sau đầu.
Chẳng bao lâu hắn đã ép cho mình bình tĩnh lại, quăng đi nỗi sợ hãi khó hiểu kia. Bên này không có camera giám sát, hắn cướp đồ xong liền bỏ chạy, cô ta chỉ một kẻ tàn tật mà thôi, chẳng lẽ còn có thể đuổi kịp được hắn sao? Mà cho dù cô ta có đi báo cảnh sát thì có ích gì chứ? Nghĩ như vậy, hắn quả nhiên không còn thấy sợ nữa. Khi thấy đi tới đoạn đường vắng vẻ không người, đèn đường cũng hỏng mất mấy cái, cả đoạn đường tối tăm chính là cơ hội tốt, địa điểm tốt để hắn hành động, hắn đội mũ chùm, bước nhanh đến phía sau cô gái tóc dài, rút con dao găm và đưa về phía cô!
Vào lúc hắn lập tức ra tay, cô gái tóc dài vốn đi về phía trước đột nhiên quay đầu, dùng đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào hắn: "... Anh muốn làm gì?"
Người thanh niên tóc vàng kinh ngạc, lấy con dao chỉ về phía cô và nói với vẻ hung ác: "Cướp! Thức thời thì nhanh lấy hết tiền trong túi cô ra đây, nếu không tôi sẽ giết cô!"
Cô gái tóc dài: "..."
Người thanh niên tóc vàng: "Nhanh lên, lấy hết tiền trên người cô ra. Vừa rồi tôi đã thấy hết rồi, đừng giở trò với ông dây, không muốn chết thì ngoan ngoãn nghe lời đi!"
Cố Phi Âm thật sự không ngờ mình tự nhiên lại bị cướp, còn muốn cướp tiền của mình! Cho dù cô không sợ ma quỷ, nhưng cô sợ kẻ ác nha. Nghĩ tới bây giờ cô yếu ớt như vậy, giống như không chịu được gió động cái liền ngã, bên cạnh lại chỉ có hai tiểu quỷ nhỏ không làm được chuyện gì, một đầu ngón tay của hắn cũng có thể ném ngã cô. Hơn nữa con dao trong tay hắn sắc như vậy, nếu bị thương mà không chết, chẳng phải cô sẽ còn bỏ tiền chữa bệnh sao...
Nhưng nếu bảo cô giao tiền ra, vậy không phải là muốn mạng của cô à? Tiền thì không thể giao ra, đánh chết cũng không thể giao ra được.
Không thể tùy ý mạo hiểm.
Người thanh niên tóc vàng chỉ cảm thấy ánh mắt cô gái này nhìn mình càng lúc càng khủng khiếp, cô đứng thẳng mà không nói một lời nào, đôi mắt hoàn toàn không có hơi ấm giống như đang nhìn một người chết vậy, điều này làm cho người thanh niên tóc vàng thấy không quá chắc chắn, lẽ nào đây không phải là một người tàn tật bình thường à?
Nào ngờ vào lúc hắn đang nghi ngờ, lại thấy cô gái tóc dài đột nhiên rung vai, hai cánh tay giống như bị cái gì đó nâng lên, sau đó hai chân cô rời khỏi mặt đất, người đều rời khỏi mặt đất, lướt nhẹ về phía sau, lúc càng xa...
Đôi mắt thâm trầm của cô nhìn chằm chằm vào hắn giống như ác quỷ đòi mạng. Thậm chí hắn cò ngửi được mùi máu.
"... ? ? ? ! ! !"
Người thanh niên tóc vàng chỉ cảm thấy da đầu tê dại và hét lên một tiếng chói tai riiuf xoay người chạy: "Ma! Có ma! Cứu tôi với..."
Bởi vì quá sợ hãi, hắn thậm chí còn ngã nhào xuống đất, ăn một miệng bùn, nhưng lúc này hắn không để ý, thậm chi cũng không dám nôn đã bò dậy và chạy tiếp, dù đã chạy rất xa vẫn có thể nghe được tiếng thét chói tai của hắn.
Các gia đình gần đó nghe được âm thanh này còn cảm thấy nghi ngờ, nhưng không quá để ý. Ông cụ Vương mở cửa sổ ra, nhìn thấy một tên lưu manh tóc vàng hét lên và bỏ chạy, thậm chí không dám quay đầu lại. Tên lưu manh này rất nổi danh ở đây, là một con ma cờ bạc suốt ngày không làm việc đàng hoàng, mỗi ngày đều lăn lộn với đám bạn xấu của hắn, thật không ngờ người như hắn lại có duyên nhìn thấy ma.
Ông cụ Vương sợ đến run cả người, vội ôm lấy cháu nhỏ quay vào phòng, nói với vợ, con trai và con dâu đang xem ti vi: "Các người nghe chưa, bên ngoài có người đang kêu, hắn cũng gặp ma!"
Lão bà tử: "..."
Con trai: "..."
Con dâu: "... Cha, tới xem ti vi đi."
Ông cụ Vương: "..."
Ông xiết chặt nắm đấm, đột nhiên có cảm giác như mọi người đều say chỉ mình tôi tỉnh, không ai có thể hiểu được cảm giác cô độc của mình. Quả nhiên có đôi khi biết quá nhiều cũng không phải là chuyện gì tốt.
...
Cả đoạn đường này, Cố Phi Âm được cô gái hàng xóm và bà lão quét rác đưa về, mãi đến khi an toàn về bên ngoài tòa nhà bỏ hoang, cô mới sợ hãi nói: "Nguy hiểm thật, suýt nữa đã bị cướp rồi. Thế giới loài người thật sự quá nguy hiểm. Lần trước là bắt cóc, lần này lại bị cướp. Thật may tôi chạy trốn nhanh, bằng không đã bị cướp mất rồi, hì hì."
Cô gái hàng xóm và bà lão quét rác xoay đồng tử nhìn về phía cô, trong con mắt xám trắng thoạt nhìn như đã cạn lời rồi.
Cố Phi Âm quay đầu nhìn mấy lần, xác định tên cướp kia không đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm. Cuộc đời này muốn sống cũng quá khó khăn, không thể buông lỏng được.
"Đi thôi, chúng ta đi tới Cục cảnh sát báo án trước đã. Tôi ghét nhất là loại người trộm cướp này. Hắn có biết tôi kiếm tiền khổ cực, khó khăn tới mức nào không? Thế mà còn tới cướp của tôi nữa." Cố Phi Âm nói: “Chờ tôi về giấu kỹ tiền xong, chúng ta lại đi báo cảnh sát!"
Cô leo lên tầng năm và cất chín trăm chín mươi hai tệ ở dưới đáy quan tài, sờ sờ lại ấn ấn, khi bảo đảm chắc chắn an toàn mới đi ra khỏi cửa.
Cô gái hàng xóm: "..."
Bà lão quét rác: "..."
Chờ Cố Phi Âm đi tới Cục cảnh sát báo án xong liền trở lại tòa nhà bỏ hoang thì đã hơn mười hai giờ. Cô tắm rửa sơ qua ở nhà vệ sinh bên cạnh rồi trở lại quan tài ngả đầu liền ngủ. Tối hôm nay cô thật sự quá mệt mỏi, đầu tiên là có ma từ bên ngoài đến chỗ cô làm việc gây chuyện, sau đó lại suýt bị cướp đoạt, cuộc đời này thật sự quá nguy hiểm, cô may mắn lắm mới có thể sống tiếp được.
Nhưng lúc này cô mới ngủ, nữ quỷ áo đỏ lại tới. Bất kể nhìn thấy quan tài này bao nhiêu lần, cô ấy đều không tiếp nhận được. Cho dù cô ấy cũng là một quỷ ngủ trong quan tài, có thể nhìn người khác thản nhiên ngủ trong quan tài như không có việc gì xảy ra vẫn khiến cô ấy bị đả kích rất lớn.
Cô ta nhìn quan tài với âm khí dày đặc, cũng không dám qua làm phiền cô gái tóc dài đang ngủ, chỉ sợ cô ngủ mơ mơ màng màng lại ăn mình, đó mới là được một mất mười. Cô ta xoay người lướt đi tìm Bính Bính và bà lão quét rác, oán trách: "Đều tại con Lệ Quỷ kia gây ra ầm ĩ quá lớn, đột nhiên có rất nhiều đạo sĩ tới bệnh viện, người của phòng ban đặc biệt cũng qua điều tra, ban đầu tôi còn muốn xem náo nhiệt, bây giờ thì đâu dám nhìn nữa, đành phải vội vàng trốn ra."
Cô gái hàng xóm đứng ở bên cửa sổ chảy nước mắt máu, cũng không có tâm tư đâu để ý tới cô ta. Bà lão quét rác ôm chổi bay ở trong bóng tối. Hai con ma này hiếm có một lần đều yên tĩnh, một kẻ không nhảy nhảy, một kẻ khác thì không quét rác, đúng là hiếm thấy, nhìn bộ dạng kia ngược lại giống như đang kiêng kỵ gì đó.
Nữ quỷ áo đỏ thở dài. Lúc này cô ta thật sự đặc biệt nhớ những em gái có thể buôn chuyện với mình.