Tối hôm đó, Mã Áo cùng Lục Giang Phi cùng nhau đi gặp Cố đại sư, còn gọi một bàn thức ăn ngon. Món này ăn ngon món kia cũng ăn ngon, ăn tới nỗi Cố Phi Âm muốn chuyển tới chỗ này đi làm luôn cho rồi. Đương nhiên, Mã Áo cùng Lục Giang Phi đưa tới mười vạn tệ quà cảm ơn khiến cô vui phát khóc. Tuy rằng cuối cùng vẫn là quyên góp ra ngoài chín vạn, cô chỉ còn dư lại một vạn tệ, vậy cũng rất ổn rồi, cũng bằng năm tháng tiền công của cô, lại tiết kiệm thêm chút tiền cô lại có thể đi đăng quảng cáo rồi.
Nói ra cũng rất đau lòng, cô tốn hai vạn tám đăng quảng cáo rồi, đến bây giờ ngay cả bong bóng cũng không nổi một chút. Nghĩ nếu đem hai vạn tám kia cầm đi ăn, cũng có thể để cô ăn no đến chết trăm ngàn lần rồi.
Ngay khi Cố Phi Âm còn đang lo lắng phí phạm mất hai vạn tám, rốt cục nhận được tin tức một người dân nhiệt tình đưa tới. Cô ấy nói cô ấy biết "Mạc Sơn", tại quê của cô ở thành phố D, có một ngọn núi tên Mạc Sơn, có điều đó là cách gọi từ rất lâu trước đây, thế hệ trước hay gọi là Mạc Sơn. Cô ấy cũng chỉ nghe ông nội từng nhắc qua mà thôi, mà ngay cả ông nội cô cũng là nghe ba của ông ấy nói, cụ thể ra sao cô cũng không nhớ, hơn nữa hiện tại cũng đổi tên thành núi Đại Long.
Núi Đại Long là thắng cảnh du lịch khá nổi tiếng ở nơi đó, đặc biệt thích hợp leo núi du ngoạn. Dưới chân núi có phim trường, trên núi cũng thường xuyên có đoàn phim đi chụp diễn, cô cũng mấy lần gặp được diễn viên nỏi tiếng ở đó rồi. Bởi vì từ trên núi có thể nhìn thấy phim trường dưới chân núi, nên hay có phóng viên đi lên núi chụp trộm. Tin tức ai cùng ai tại đoàn phim có cử chỉ thân mật, đều do bị chụp trộm được từ trên núi.
Cố Phi Âm vui vẻ, lúc này liền quyết định đi qua xem xem. Lại phải đi xa, Cố Phi Âm xin ông chủ thần tiên nghỉ phép hai ngày. Ông chủ thần tiên biết cô đang tìm đường về nhà, nên đặc biệt thông tình đạt lý đồng ý, nhắc cô đi sớm về sớm, chú ý an toàn vân vân. Xin nghỉ xong, Cố Phi Âm nghĩ đến trong nhà còn có tài sản quan trọng, nhờ cô gái hàng xóm cùng bà lão ở nhà trông chừng giúp. Còn con quỷ nước hay gây sự, cô đến bờ sông đập nó hai phát, đánh đến mức nó đầu hoa mắt choáng tìm không ra đông tây nam bắc. Lúc này cô mới an tâm xách ba lô ra đi.
Cô đặt vé xe ngay đêm đó, đi tới thành phố D.
Quỷ nước: . . . :(
. . .
Ngay đêm cô rời đi, gian phòng cô đột nhiên nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
Một người đàn ông xấu xí đột nhiên mở ra cửa phòng lẻn vào rồi đóng chặt lại. Hắn đã sớm thăm dò kĩ càng, chủ phòng này là một cô gái tóc dài thoạt nhìn rất âm trầm, nghe nói cũng không có bạn bè gì. Vừa rồi cô đeo balo đi ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn chắc sẽ không quay về.
Hắn đến đây ăn trộm, bởi vì hắn phát hiện cô gái tóc dài kia ăn đồ ăn rất ngon, cá chép cá trích là món thường rồi, còn có tôm hùm đất vừa to vừa mập, một con đều to bằng bàn tay hắn, loại này một cân phải hàng trăm tệ! Ngoài tôm hùm đất ra, còn có cua đồng lớn, loại này con nào cũng to béo, hắn nhìn mà chảy nước miếng. Cô một lần liền mang hai túi to trở về, phải đến hai mươi con, cua đồng lớn này cũng đắt, một lần mua nhiều như vậy, thì phải giàu cỡ nào chứ?
Nhìn qua như vậy, cô gái tóc dài kia như thế nào cũng là một người có tiền, không có tiền làm sao nỡ bỏ tiền ra mua nhiều thế?
Cho nên vừa thấy cô gái tóc dài đeo ba lô đi ra cửa, hắn liền nhanh chóng tới đây.
Trong phòng quét tước sạch sẽ, chỉ là tối như mực thấy không rõ lắm, còn có chút lạnh lẽo. Trong phòng còn lạnh hơn so với ngoài trời, hắn không kìm lòng nổi ôm lấy cánh tay, cẩn thận sờ soạng phòng ngủ.
Tiền quan trọng như vậy, cũng không có khả năng giấu trong phòng khách chứ?
Có điều phòng ngủ có hai cái, hắn không biết cô gái tóc dài cụ thể ở cái nào, nghĩ nghĩ, hắn tùy tiện đẩy cửa một căn phòng, bên trong tối như mực, cũng nhìn không rõ lắm, hắn cẩn thận đi vào.
Cửa phòng cạch một tiếng đóng lại, hắn vào phòng, đem rèm cửa sổ kéo xuống trước, rồi mới mở đèn pin. Lúc này hắn mới phát hiện, gian phòng này cực kì đơn giản, ngay cả ga giường đều không trải ra, vừa thấy liền biết không có người ở. Xem ra cô gái tóc dài ở trong phòng cách vách rồi.
Hắn xoay người định ra ngoài, nhưng hắn kéo tay nắm cửa thế mà lại kéo không ra. Hắn đang nghi hoặc, đột nhiên nghe thấy phía sau có động tĩnh, hắn quay đầu nhìn lại, thấy rèm cửa bị thổi bay, phất phơ phất phơ bay bổng. Trong lòng hắn căng thẳng, bỗng nhiên nhớ tới căn phòng này nghe đồn có ma.
. . . Không đứng, ma gì mà ma, trên đời này căn bản là không có ma!
Trong lòng hắn căng thẳng, dùng sức kéo cửa phòng ra, đi sang phòng cách vách. Lúc này hắn trực tiếp đẩy cửa đi vào, đóng cửa phòng, ánh đèn pin soi trong phòng một cái, hắn rõ ràng nhìn thấy trong phòng lại đặt một cái quan tài? !
Quan tài? Vì sao trong gian phòng lại đặt một chiếc quan tài? !
Tên trộm khó hiểu lại khiếp sợ, hắn cẩn thận đi qua, phát hiện quan tài không đóng kín, lộ ra một khe hở, hắn giơ đèn pin soi vào bên trong nhìn. Bên trong tối như mực, ánh đèn đảo qua, hắn đột ngột co rụt lại về phía sau, ngã xuống trên mặt đất!
Hắn vô cùng hoảng sợ, tiền âm phủ? Vì sao trong quan tài để nhiều tiền âm phủ như vậy?
Hắn cực kì chột dạ, càng cảm thấy căn phòng này càng ngày càng âm trầm khủng bố, hắn nuốt một ngụm nước bọt, từ dưới đất bò dậy, hắn mở tủ quần áo, tay chân lanh lẹ tìm kiếm. Hắn hiện giờ chỉ nghĩ nhanh chóng tìm được tiền, rồi rời khỏi địa phương quỷ quái này.
Nơi này không có, nơi này cũng không có, hắn đóng hai cánh cửa tủ quần áo, lại đi mở cánh cửa tủ gần tường nhất kia. Hắn vừa kéo ra liền nhìn thấy, trong tủ quần áo treo một chiếc áo bông cùng một cái quần dài đen. Hắn sờ sờ túi áo bông, đáng tiếc không sờ được tiền, đừng nói tiền, trong phòng này một hào hắn cũng không phát hiện! Thế mà ngay cả một hào tiền lẻ cũng không có, nhà nào dù nghèo khó đến đâu trong ngăn kéo ít nhất cũng có mấy hào lẻ, nhưng nhà này, cái mẹ gì cũng không có!
Không, kỳ thật cũng không phải cái gì cũng không có, trong quan tài còn cất giấu rất nhiều tiền âm phủ. . .
Thật sự là khiến người hoảng sợ, hắn đi trộm ở nhiều nơi như vậy, chưa từng gặp được nhà nào khiến người kinh hồn táng đảm như vậy.
Hắn không dám nghĩ nhiều, tìm lại trong áo bông rồi lại tìm trong quần dài, sờ sờ bóp bóp, cái gì cũng không có. Hắn thở dài, âm thầm lảm nhảm mỗi ngày ăn đồ ngon như vậy, trong nhà sao lại không có tiền chứ?
Hắn nhịn không được kéo kéo áo bông quần dài vài cái, vừa kéo ra, hắn bỗng nhiên nhìn thấy phía dưới chiếc quần dài kia tựa hồ che giấu một đôi chân? Đôi chân kia trắng bệch, trụi lủi đặt ở đó. Tên trộm cả kinh trong lòng, thầm nghĩ cô gái tóc dài này chẳng lẽ là tên biến thái? Cô lại dám giấu người ở trong nhà!
Hắn run rẩy lấy tay đẩy quần áo sang một bên, bé trai bị giấu ở phía sau liền lộ ra, thằng bé mặc áo ngắn tay cùng quần đùi, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông đến trắng bệch, một đôi mắt không nhúc nhích nhìn hắn chằm chằm.
Tên trộm sợ hãi không thôi nói: ". . . Cháu, cháu là ai? Cháu bị cô gái tóc dài đó bắt đến đây sao?"
Ai biết hắn vừa dứt lời, bé trai mặt không đổi sắc bỗng nhiên lộ ra khuôn mặt tươi cười. Theo nụ cười của thằng bé, trên khuôn mặt trắng bệch đột nhiên chảy ra rất nhiều máu. Khuôn mặt vốn hoàn chỉnh kia cũng dần dần lộ ra một cái lỗ lớn, da thịt rách ra, tròng mắt sắp rớt xuống, nhưng thằng bé vẫn còn nói chuyện: "Anh tới tìm em chơi đùa sao?"
Tên trộm hoảng hốt, chân mềm nhũn, lật ngửa ra sau, ngã ở trên giường.
Hắn vừa ngã xuống, phát hiện mình giống như ngã vào cái gì đó, hắn cúi đầu nhìn lại, là một người phụ nữ mặt đầy máu! Cô mở to đôi mắt chảy đầy máu, trừng trừng nhìn hắn, đáy mắt là vẻ âm lãnh khiến người sợ hãi!
Tên trộm "Á" một tiếng thét chói tai, ngã xuống mặt đất. Hắn cũng không nghĩ gì thêm, lăn lộn chạy ra bên ngoài! Nhưng lại một lần nữa hắn không mở được cửa phòng ngủ, hắn liều mạng cũng không cách nào đem cửa phòng mở ra. Hắn sợ tới mức suýt tiểu ra quần, miệng liên tục lẩm nhẩm niệm A di đà phật oan có đầu nợ có chủ, ngàn vạn lần đừng tìm hắn báo thù vân vân. Hắn chỉ là người vô tội, buông tha hắn đi mà. . .
Rốt cục, hắn kéo được cửa phòng ngủ ra, hắn vui vẻ, kéo cửa ra liền muốn lao ra ngoài! Lại thấy trước cửa có một người phụ nữ cả người đầy máu đứng đó, còn có một bà lão đang ôm chổi, cùng với một đôi chân. Hắn thuận theo đôi chân kia nhìn lên trên, thấy một cái đầu của một cô gái treo trên đỉnh trần nhà. . .
Phía sau tựa hồ có người đi tới, càng ngày càng gần, phía sau lưng hắn lạnh ngắt, phảng phất như có cái gì dán vào phía sau lưng hắn vậy, khiến da đầu hắn run lên.
"Đừng đừng đừng, đừng giết tôi, đừng giết tôi. . . Van cầu các người tha cho tôi đi, tôi không làm chuyện hại người gì hết, van cầu các người thả tôi đi mà!"
Hắn cứng ngắc thân thể không dám quay đầu lại, cả người đứng thẳng run rẩy. Giằng co một lúc, hắn rốt cục không thể chịu đựng kích thích này, đảo trắng mắt một cái, bụp một tiếng té ngã trên đất, hôn mê.
Cô gái hàng xóm từ trên trần nhà rơi xuống, mấy con ma vây thành vòng tròn đứng quanh tên trộm, cúi đầu nhìn hắn.
"Mẹ ơi, chúng ta phải đem tên trộm này giao cho chú cảnh sát sao?"
"Chúng ta là ma đó, không có cách nào giao cho chú cảnh sát đâu con."
"Vậy làm sao bây giờ? Phải giết tên xấu xa này sao?"
"Giết cũng được, giết xong coi như xong hết mọi chuyện, chị ghét nhất chính là loại trộm vặt này, lúc chị học đại học cũng từng bị trộm, hại chị phải ăn mì ăn liền cả tháng. Hiện tại chỉ cần ngửi thấy mùi mì ăn liền chị đã thấy buồn nôn."
"Chị Bính Bính, bà, mọi người nói xem có giết hay không?"
Bính Bính cùng bà lão liếc nhìn thằng bé một cái, ánh mắt ngốc ngốc, cũng không nói lời nào.
Bé trai gõ gõ đầu, ngồi xổm trên mặt đất khó khăn gập ngón tay, trong miệng thì thầm: giết, không giết, giết, không giết. . .
Tên trộm nằm trên mặt đất run lên vài cái, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra, nước mắt cũng chảy xuống. . .
Mẹ ơi, sớm biết rằng nơi này khủng bố như vậy, nói cái gì hắn cũng sẽ không tới chỗ này ăn trộm!