Chương 21: [Đã beta] Phá Cửa Mà Vào, Đánh Đâu Thắng Đó!
Lại chờ đợi hơn một giờ ở Phượng Vũ trấn, đến khi ánh bình minh ló rạng, Tô Mục mới mang Lạc Thiên Thiên và bảy binh chủng Tiến Giai rời khỏi lãnh địa, tiến về mấy chục dặm bên ngoài sơn trại.
Đặt trong hiện thực, một người bình thường chỉ đi bộ với hơn hai mươi dặm lộ trình chỉ sợ phải đi bốn, năm tiếng.
Nhưng Tô Mục bọn họ không phải người bình thường.
Không cần Tô Mục nhiều lời, bảy lính binh chủng Tiến Giai đều có điểm Sức mạnh trên 20, ngay cả Lạc Thiên Thiên có giá trị Sức mạnh yếu nhất, cũng đã vượt qua 10 điểm.
Giá trị Sức mạnh, là lực lượng của một con người, thể hiện tốc độ, tố chất và kỹ năng tổng hợp của thân thể. Vượt qua 10 điểm Sức mạnh, đại biểu rằng Lạc Thiên Thiên trong game đã có tố chất thân thể vượt xa người bình thường.
Vì vậy.
Dưới tốc độ đi bộ cao nhất, họ chỉ mất hai tiếng để đi từ Phượng Vũ trấn đến chỗ hang ổ của thổ phỉ và cường đạo.
Trong bụi cỏ cách cổng sơn trại chưa đến trăm mét, Tô Mục dừng lại.
Hắn quay đầu nhìn bảy lính binh chủng Tiến Giai sau lưng mình, nói: “Một lát nữ bắt đầu cuộc chiến, mấy người các ngươi (đao binh giáp hạng nhẹ) có nhiệm vụ duy nhất là bảo vệ lãnh chúa.”
“Phải… Tuyệt đối không được để lãnh chúa nhận một chút tổn thương nào!”
Bốn đao binh giáp hạng nhẹ nặng nề gật đầu, thấp giọng nói: “Đại nhân yên tâm, bất kỳ ai muốn tổn thưỡng lãnh đại nhân, trước tiên phải bước qua xác của chúng ta!”
Tiếp theo, ánh mắt Tô Mục chuyển hướng sang ba cung tiễn thủ: “Ba người các ngươi… Lát nữa hành sự tùy theo hoàn cảnh. Khi bắt đầu chiến đấu, chiếm cứ điểm cao, ưu tiên công kích thổ phỉ và cường đạo. Nếu loạn dân không đến gần, đừng lãng phí mũi tên trên người chúng.”
“Mặt khác, binh chủng Tinh Anh không phải là thứ các ngươi có thể đối phó, cũng đừng lãng phí mũi tên cho mấy thứ vô vị.”
Theo Tô Mục, ba cung tiễn thủ kia gật gật đầu: “Chúng ta đã rõ, xin đại nhân yên tâm!”
Cuối cùng, Tô Mục nhìn về phía Lạc Thiên Thiên.
Không đợi Tô Mục dặn dò, Lạc Thiên Thiên lập tức nhỏ giọng nói: “Tô Mục ngươi yên tâm đi, ta biết nên làm thế nào, ta sẽ không đến gần trung tâm chiến trường. Nếu có nguy hiểm, trước ta ta sẽ bảo bọn họ bảo hộ để ta rời đi!”
Không thể không nói, mang theo một vị lãnh chúa không chút tính toán lại có thực lực như thế này, quả thật dễ chịu!
Gật nhẹ đầu.
Tô Mục hít sâu một hơi, đem mạch đao huyền thiế trong tay đổi thành cung tên gỗ, kéo cung cài tên, từ trong bụi cỏ đứng dậy.
“Ai?”
“Tên nào?”
Hắn vừa đứng dậy, hai bên của thành chất gỗ của sơn trại, cường đạo cầm cunh trong hai toàn tiễn tháp liền phát hiện thân ảnh của Tô Mục.
Thế nhưng sau một khắc!
Vút!
Vút!
Không đợi chúng thấy rõ thân ảnh của Tô Mục, hai mũi tên liền một trước một sau xuyên thấu mấy chục mét trời cao, xuyên thủng trán chúng.
“Ngươi đã giết ‘Cường đạo’.”
“Ngươi thu được 300 điểm kinh nghiệm.”
Thông báo của hệ thống nhảy ra hai lần liên tiếp, Tô Mục đổi cung gỗ trong tay thành huyền thiết Mạch đao, nhanh chóng tiến tới cửa thành.
Năm mươi mét!
Ba mươi mét!
Mười mét!
Ngay khi thân ảnh của hắn cách cửa thành bằng gỗ chỉ có vài mét, Tô Mục hai tay nắm chặt huyền thiết Mạch đao, giơ lên cao, đột ngột chém xuống!
Uỳnh!!!
Âm thanh rung trời, bụi đất tung bay.
Điểm Sức mạnh cao đến 46, lực công kích thêm 10% của “Đao thuật Tinh Anh” cấp 10, lại thêm huyền thiết mạch đao nặng mấy chục cân chém xuống với tốc độ cao, mang theo lực lượng khủng khiếp, một kích này của hắn trực tiếp đánh mở một lỗ hổng trên cánh cổng gỗ nặng nề.
Đủ cho hai đến ba người chui được!
Sau đó.
Thở một hơi dài, Tô Mục – toàn thân hắc giáp, cầm trong tay huyết thiết mạch đao – tựa như ma thần bò lên từ địa ngục, sải bước tiến vào sơn trại tràn đầy thổ phỉ và cường đạo!
“Oa!”
“Tô Mục đẹp trai quá!
Mấy chục mét bên ngoài, thời điểm Tô Mục một đao trảm phá cửa thành, tiến vào trong sơn trại, Lạc Thiên Thiên kim lòng không được kêu một tiếng, vội vàng thúc giục 4 đao binh giáp hạng nhẹ thủ hộ mình đi theo.
…
…
Bên trong cửa thành.
Thổ phỉ và cường đạo trong sơn trại đã sớm bắt đầu công việc của một ngày.
Mấy trăm thổ phỉ và cường đạo, chỉ có một phần nhỏ ở trên võ trường huấn luyện trong sơn trại, còn lại là nằm trên mặt đất không có việc gì, hoặc là chuẩn bị đi ra ngoài săn cướp.
Thời điểm tiếng uỳnh cửa thành vỡ vụn truyền đến, những thổ phỉ và cường đạo đều giật mình, bất giác nắm chặt vũ khí bên người.
Tiếp đó.
Bọn chúng thấy được một thân ảnh toàn thân giáp đen, cầm huyền thiết mạch đao trong tay chậm rãi di chuyển đến giữa trời đất đầy bụi đất.
“To gan!”
“Người nào dám xông vào Hắc Sơn trại của chúng ta!”
Không đoán được lai lịch Tô Mục, tên cường đạo cầm đầu đạt cấp binh chủng Tinh Anh đứng trên võ trường huấn luyện nhịn không được quát to một tiếng.
“Ồn ào.”
Nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
Tô Mục một tay cầm huyền thiết mạch đao, một tay khác một đoản giáo gỗ.
Ông!
Một tiếng vang nhỏ.
Thanh đoản giáo gỗ trong nháy mắt xuyên qua không gian mấy chục mét, tên cường đạo đầu mục đứng trên võ trường, tay cầm đại đao cán dài ngay cả tiếng kêu thảm thiết còn chưa phát ra, liền bị oanh bạo đầu.
“Ngươi đã giết ‘Đầu mục cường đạo”!”
“Ngươi thu được 1000 điểm kinh nghiệm.”
“Địch tập kích!”
“Địch tập kích!!”
Nương theo mấy tiếng gầm thét, toàn bộ sơn trại từ tĩnh chuyển động, tựa như mặt hồ yên ả tự dưng sôi trào. Dưới sự chỉ huy của mấy tên đầu mục khác, hơn trăm loạn dân, thổ phỉ và cường đạo nắm chắc lấy vũ khí trong tay, xông về phía Tô Mục.
Ông!
Ông!
Ông!
Không để ý loạn dân, thổ phỉ và cường đạo đang đông đảo hướng về phía mình, Tô Mục vẫn đứng y nguyên tại chỗ, giáo ngắn trong tay cứ lần lượt ném ra, lần nữa oanh sát ba tên đầu mục cường đạo cấp binh chủng Tinh Anh.
Thẳng đến khi nhận ra đầu mục cường đạo chỉ còn lại một, Tô Mục mới dừng động tác ném giáo trong tay lại.
Lúc này.
Đông đảo loạn dân, thổ phỉ và cường đạo chỉ còn cách hắn phạm vị mấy thước!
Ánh mắt lạnh nhạt cầm huyền thiết mạch đao, nhìn địch nhân gần trong gang tấc, Tô Mục nhẹ nhàng thở dài: “Nếu như số lượng nhiều có tác dụng…”
“Ta tội gì phải liều mạng chuyển chức, tìm kiếm cơ hội đột phá Võ tướng?!”