Chương 25: [Đã beta] Người Đầu Hàng Miễn Chết, Người Chống Cự Giết!
Ngay cả thủ lĩnh đạo tặc đạt tới cấp độ binh chủng Đặc Thù đều không chịu nổi một kích chính diện của Tô Mục, huống chi là những tên Đại Cường Đạo Tặc chỉ là binh chủng Tinh Anh, điểm Sức mạnh mới đạt 25?
Thời điểm huyền thiết Mạch đao trảm vòng tròn, ngoài bốn tên Đại Cường Đạo Tặc đã nhanh rút lui, tránh thoát một kiếp, còn lại 6 tên kia đều nằm trong phạm vi vòng chém.
Thân thể chúng, giáp da trên người, cùng với trường thương trong tay chúng, tất cả đều bị huyền thiết Mạch đao một chém đứt đôi!
“Ma quỷ…”
“Ngươi không phải người!”
“Ngươi là ma quỷ!”
Bốn tên Đại Cường Đạo Tặc còn lại sợ đến vỡ mật, vứt trường thương trong tay xuống, điên cuồng chạy trốn khỏi sơn trại.
Vút!
Vút!
Vút!
Vút!
Liên tiếp bốn tiếng xé gió, cả bốn tên chạy trốn đều ngã xuống. Một tên chạy xa nhất, cũng không chạy quá được hai mươi mét.
Nực cười.
Nếu như là binh chủng Cơ Sở và binh chủng Tiến Giai, hắn còn có thể thả cho chạy, mỗi một binh chủng Tinh Anh đều đại biểu cho điểm kinh nghiệm và điểm tiềm năng số lượng lớn, hắn làm sao có thể để chúng chạy khỏi doanh trại được?
Bắn giết toàn bộ bốn binh chủng Tinh Anh, Tô Mục mới đưa tay đổi cung tiễn về huyền thiết Mạch đao, về tới bên người đại hạn mặt đen.
Đại hán mặt đen vẫn nằm y nguyên trên mặt đất.
Một kích kia của Tô Mục gần như đã đánh gãy cột sống của hắn, từ khi ngãn xuống đất, đại hán mặt đen chưa từng cử động chút nào.
Bây giờ, nhìn Tô Mục cầm huyền thiết Mạch đao bước tới, đại hán mặt đen miệng đầy bọt máu chỉ biết đau thương cười một tiếng, thở yếu ớt nói: “Là ta… xem thường ngươi…”
“Nhưng… Ngươi chớ có đắc ý! Phá hủy… Hắc Sơn trại, đại thủ lĩnh… nhất định sẽ không… tha cho ngươi!”
“Được, ta chờ.”
Ngữ khí lạnh nhạt trả lời một câu, Tô Mục một đao chém xuống, chặt đầu của đại hán mặt đen.
"Ngươi đánh chết "Đạo tặc thủ lĩnh" ."
"Ngươi thu hoạch được 24000 điểm kinh nghiệm."
Nhìn thông báo lóe lên trên giao diện thuộc tính, Tô Mục dùng huyền thiết Mạch đao lôi đầu đại hán lên, đi tới quảng trường trung tâ,.
“Thủ lĩnh của các ngươi đã chết.”
“Kẻ chạy trốn và chống cự… Giết không tha!”
Âm thanh như sấm khuếch tán ra toàn bộ quảng trường, khi thấy đầu của tên đại hán móc trên thanh huyền thiết Mạch đao, tuyệt đại bộ phân loạn dân và thổ phỉ đều vứt bỏ vũ khí trong tay, té quỵ dưới đất.
Chỉ có số rất ít binh chủng Tiến Giai vẫn đang chống cự, hoặc là chạy trốn.
Trong số ấy, còn bao gồm cả những tên binh chủng Tiến Giai đào tẩu khi hắn giết mười Đại Cường Đạo Tặc và đại hán mặt đen.
Mặt không thay đổi cắm chuôi huyền thiết Mạch đao xuống đất, để cho đao dựng ngược lên, Tô Mục đổi vũ khí trong tay thành cung tiễn.
Thanh âm vút vút vang lên không ngừng.
Mỗi một mũi tên, tương ứng với một tên địch ngã xuống.
Trong thoáng qua, lại có hơn mười địch nhân chết dưới cung tên của Tô Mục.
“Xông lên!”
“Chúng ta mau xuống dưới nhặt nhạnh đồ tốt!”
Thấy cảnh này, Lạc Thiên Thiên cực kỳ hưng phấn.
Để lại ba trường cung thủ tiếp tục ở trên điểm cao, công kích lẻ tẻ địch nhân còn đang phản kháng, mình thì mang bốn đao binh giáp hạng nhẹ xuống, gia nhập cuộc thanh trừng cuối cùng.
Thậm chí.
Chính Lạc Thiên Thiên còn nhặt lên một thanh trường đao và một khiên gỗ, gia nhập vào cuộc chiến, đánh nhau với một tên cường đạo.
Rất nhanh, tên cường đạo phản kháng cuối cùng đã bị giết.
Địch nhân còn lại đều vứt bỏ vũ khí trong tay, quỵ trên đất, biểu thị thần phục.
Đến lúc này, số lượng địch nhân chết trong tay Tô Mục đã vượt qua hai trăm, mà địch nhân còn sống sót trong sơn trại vẫn còn đến ba trăm người! Trong đó phần lớn đều là loạn dân, chỉ có số ít là thổ phỉ và cường đạo binh chủng Cơ Sở và binh chủng Tiến Giai.
“Chúng ta đã thành công!”
Tự mình tham gia một cuộc chiến, Lạc Thiên Thiên cực kỳ hưng phấn.
Thời điểm đến gần Tô Mục vẫn nhún nhảy.
“Đoạt lại vũ khí của chúng đi.” Tô Mục mỉm cười vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Lạc Thiên Thiên, nói: “Cho trường cung thủ và đao binh giáp hạng nhẹ tạm giam bọn chúng, trước chúng ta đi điều tra một chút, xem thu hoạch lần này như thế nào.”
Đoạt lại vũ khí rất dễ.
Trực tiếp nhặt những vũ khí loạn dân, thổ phỉ và cường đạo đã vứt bỏ, chất ở ven quảng trường là được.
Nhưng để bảy binh chủng Tiến Giai như họ quản lý ba trăm người này… Nghĩ thế nào cũng thấy không tưởng tượng nổ. Nhưng trên thực tế, độ khó không lớn như vậy.
Những người này sợ bị Tô Mục giết.
Chỉ cần Tô Mục còn trong sơn trại, nhưng loạn dân, thổ phỉ và cường đạo đã đầu hàng cũng không dám làm phản. Bởi vì không ai có thể cam đoan, sát thần này bao giờ mới ra khỏi tòa kiến trúc.
Lần này, bọn họ kịp thời đầu hàng, bảo vệ tính mệnh. Lại làm phản lần nữa, không khác gì đi tìm đường chết!
Sau đó.
Để bảy binh chủng Tiến Giai tạm giam địch nhân, thuận tiện thanh lý chiến trường, tìm kiếm chiến lợi phẩm tồn tại trong đó, Tô Mục mang theo Lạc Thiên Thiên hướng đến chính sảnh sơn trại.
Đầu tiên, là chiến lợi phẩm trên người đại hán mặt đen – thủ lĩnh đạo tặc.
Tìm kiếm sơ qua, Tô Mục tìm được ba chiến lợi phẩm trên thi thể mất đầu.
Thứ nhất, là mười đồng vàng.
Thứ hai, là chùy đồng đại hán mặt đen đã bỏ lại.
Thứ ba… đó là một quyển sách kỹ năng!
…
Đồng vàng trực tiếp đưa Lạc Thiên Thiên cho vào thanh vật phẩm, chùy đồng hình dưa hấu… dù đã bị Tô Mục chém ra vết tích sâu, nhưng vẫn là một vũ khí không tệ, có thể cầm đi bán.
Chiến lợi phẩm cuối cùng, Lạc Thiên Thiên chỉ nhìn qua rồi ném cho Tô Mục.
Giống như trước đó nàng đã nói, tất cả sách kỹ năng nàng có được, đều ưu tiên đưa cho Tô Mục sử dụng. Tô Mục không cần, nàng mới lấy để học.
Tiếp đến.
Hai người lại vơ vét thi thể của mấy Đại Cường Đạo Tặc kia, rồi mới bước vào trong sảnh chính.
Chiến lợi phẩm trên người đại hán mặt đen và Đại Cường Đạo Tặc chỉ là món khai vị. Tô Mục và Lạc Thiên Thiên đều biết rõ, chiến trang đánh sơn trại dạng nhỏ như này, chiến lợi phẩm chân chính sẽ không ở trên người địch nhân.