Chương 3: [Đã beta] Nông Phu Tầng Chót Không Có Nhân Quyền
Lúc này Tô Mục hoàn toàn không biết, sở dĩ Lạc Thiên Thiên vội vàng out, là vì biểu hiện của mình khác biệt hoàn toàn với chín nông phu còn lại.
Càng không biết sau khi Lạc Thiên Thiên out, đọc kỹ càng một bài đăng, căn cứ theo đó định nghĩa mình như cái mà Bách Hiểu Sanh phỏng đoán, một NPC đặc thù.
Có điều…
Nếu như không để ý hai sự thật là Tô Mục là người xuyên không, còn mang theo trí nhớ kiếp trước, trí tuệ và biểu hiện của Tô Mục đúng thực phù hợp với phỏng đoán của Bách Hiểu Sanh.
Theo nghĩa đó, Lạc Thiên Thiên định nghĩa hắn là NPC đặc thù cũng không sai.
Lạc Thiên Thiên out, Tô Mục bắt đầu đi xem xét địa hình và hoàn cảnh chung quanh để làm quen với Phượng Vũ thôn.
Phượng Vũ thôn lưng tựa một vùng núi, phía trước là một vùng đồng bằng, còn có một con sông uốn lượn chảy qua. Trên ngọn núi tràn đầy cây cối rậm rại và đá lớn, có thể sẽ có khoáng vật được giữ ở trong.
Cứ như vậy, giai đoạn phát triển trước của thôn yêu cầu nước, vật liệu đá và gỗ không cần phải lo lắng nhiều.
Là một lãnh địa, vị trí của Phượng Vũ thôn khá phù hợp.
Tiếp theo.
Tô Mục bắt đầu làm việc.
Nghề nông phu, những việc như khai khẩn đồng ruộng, chặt cây, thu thập vật liệu đều có thể cho hắn thu hoạch kinh nghiệm. Trừ đó ra cũng chỉ còn việc đánh quái là có thể thu kinh nghiệm.
Nhưng trước khi chuyển chức thành dân binh đạt được sức tự vệ, Tô Mục sẽ không tùy tiện rời khỏi khu vực an toàn của thôn Tân Thủ tiến vào vùng hoang nguyên.
Ai mà biết trong cánh đồng hoang vu sẽ giấu cái gì?
Ngộ nhỡ gặp phải dã thú cỡ lớn thì cái mạng nhỏ này của hắn coi như tan.
Trở lại khu dân cư mình ra đời, Tô Mục tìm lấy một cái rìu, hướng đến đám cây cối sau thôn đi chặt cây lấy gỗ với ba nông phu khác.
Lưỡi rìu giơ cao liên tục bổ xuống.
Rung!
Dưới chân đại thụ chừa ra một lỗ hổng lớn, trước mặt Tô Mục cũng hiện lên nhắc nhở.
“Ngươi đã chặt cây cối.”
“Ngươi thu được 1 điểm kinh nghiệm.”
Nhìn nhắc nhở trên giao diện thuộc tính, Tô Mục vung lưỡi rìu lần nữa tiếp tục chặt.
Rung!
“Ngươi thu được 1 điểm kinh nghiệm.”
Rung!
“Ngươi thu được 1 điểm kinh nghiệm.”
Rung!
“Ngươi thu được…”
Làm liên tiếp 10 lần, Tô Mục lấy được 10 điểm kinh nghiệm, cây đại thụ lúc này ầm vang đổ xuống.
Không cần hắn phân phó, đã thấy hai nông phu tự mình tiến lên phía trước, kéo cái cây ngã xuống sang một bên, bắt đầu sửa sang các cành cây, biến nó trở thành vật liệu gỗ có thể sử dụng.
“Chặt một gốc cây thu được 10 điểm, nói cách khác, chỉ cần chặt thêm một gốc nữa, mình có thể từ cấp 1 lên cấp 2.”
Không chút do dự.
Tô Mục cầm theo rìu đến trước đại thụ thứ hai, bắt đầu chặt cây.
Rung!
“Ngươi thu được 1 điểm kinh nghiệm.”
Rung!
“Ngươi thu được 1 điểm kinh nghiệm.”
Rung!
“Ngươi thu được…”
Lại mười lần.
Khi cây đại thụ thứ hai ngã xuống, level Tô Mục thuận lợi từ cấp 1 lên cấp 2.
Tiếp đó.
Hắn mở bảng thuộc tính của mình ra.
…
"Họ tên": Tô Mục
"Thân phận": Thôn dân Phượng Vũ thôn
"Nghề nghiệp": Nông phu
"Đẳng cấp": Cấp 2. Kinh nghiệm: 0/50.
"Thuộc tính": Chỉ huy 2, Sức mạnh 5, Trí tuệ 8, Chính trị 6
"Kỹ năng": Tạm thời chưa có.
…
Ngoài việc nông phu từ cấp 1 lên cấp 2, sau khi thăng cấp kinh nghiệm từ 20 lên 50 điểm, thì thuộc tính cơ bản của hắn… không có bất kỳ thay đổi gì!
“Nông phu tầng chót không có nhân quyền a…”
Nhìn bảng thuộc tính của mình, Tô Mục không nhịn được thở dài.
Kỳ thật không phải là không có thay đổi. Thời điểm thăng cấp, Tô Mục cảm nhận rõ ràng một dòng nước ấm xuất hiện từ trong cơ thể mình, vọt lên lan khắp toàn thân, khiến cho thân thể của hắn càng thêm rắn chắc.
Chỉ là…
Sự cường hóa này quá mức yếu ớt, yếu đến mức thuộc tính không thể thể hiện được!
Cùng với thời điểm thăng cấp, trong đầu hắn xuất hiện một thông tin, NPC nông phu có tính trưởng thành, có thể nói là kém nhất trong các NPC! Mỗi lần tăng lên một cấp, thân thể sẽ cường hóa thêm một lần.
Nhưng phải trọn vẹn hai mươi lần cường hóa thì thuộc tính mới thể hiện ra sự thay đổi.
Nói như trong trò chơi…
Tức là khi tăng lên đến cấp 20, Tô Mục mới thu được 1 điểm Sức mạnh. Nếu đầy đủ kinh nghiệm, cho dù là đẩy mình lên tận cấp 100, sợ rằng Sức mạnh của hắn cũng chỉ là từ 5 điểm tăng lên thành 10 điểm!
Nông phu cấp 100, 10 điểm Sức mạnh, chỉ sợ ngay cả một người vừa mới chuyển chức binh chủng (lính) Cơ Sở cùng đánh không lại?
Chuyển chức!
Nhất định phải chuyển chức!
Tự mình cảm nhận được sự yếu kém của nghề nông phu, mong ước chuyển chức trong lòng Tô Mục càng thêm bức thiết!
Cắn răng, Tô Mục cầm theo lưỡi rìu tiếp tục đốn cây.
Lần này, hắn đốn cây không phải vì mục đích thu hoạch kinh nghiệm, tăng level, mà là vì giúp Lạc Thiên Thiên thu thập tài nguyên. Vật liệu gỗ và đá là vật liệu phải có để xây dựng doanh trại, chỉ khi số lượng đầy đủ, thân là lãnh chúa Lạc Thiên Thiên mới có thể xây dựng doanh trại được, Tô Mục mới có thể chuyển chức, từ nông phu biến thành dân binh!
…
…
Nửa giờ qua đi.
Xem hết tất cả bài đăng phỏng đoán của Bách Hiểu Sanh, cộng thêm việc xem qua một lần các bài phổ cập khoa học chính thức, Lạc Thiên Thiên lúc đó mới đăng nhập vào trò chơi, lần nữa đến phòng làm việc của thôn trưởng Phượng Vũ thôn.
“Ô?”
Vừa mới trở lại, nàng liền thấy trên bảng lãnh chúa số lượng vật liệu gỗ và đá cùng tăng vọt, không chỉ đạt đến điều kiện để xẩy dựng doanh trại, mà thậm chí còn dư thừa vật liệu gỗ để xây mới nhà cho dân.
Dựa theo bài hướng dẫn bên trên diễn đàn, lựa chọn tốt nhất lúc này của Lạc Thiên Thiên là tiếp tục xây dựng nhà dân mới, chiêu mộ nông phu, thu thập các loại tài nguyên.
Đợi đến khi số lượng nông phu và tài nguyên đạt đến mức nhất định, thời gian ba ngày an toàn của Tân Thủ thôn cũng sắp kết thúc, khi đó sẽ xây dựng doanh trại, đưa một bộ phận nông phu chuyển chức thành dân binh, như vậy mới có thể lợi dụng tối đa tài nguyên và thời gian.
Nhưng Lạc Thiên Thiên không như vậy.
Sau khi nhìn thấy điều kiện để xây dựng doanh trại, nàng trước hết chọn xây dựng doanh trại, sau đó mới đến nhà dân.
Dùng hết khả năng bồi dưỡng Tô Mục.
Đối xử Tô Mục như thái độ với bạn bè.
Trước hết là hứa hẹn của nàng với Tô Mục, sau đó mới đến lời đề nghị của Bách Hiểu Sanh đối với người chơi lãnh chúa.
Cả hai chuyện gộp lại, cộng thêm tính cách của Lạc Thiên Thiên, nàng đã làm ra quyết định như thế.
“Doanh trại quân đội!”
Khi quân doanh bắt đầu được xây dựng, Tô Mục là người trở lại thôn nhanh nhất tham dự vào cuộc xây dựng. Đối với Lạc Thiên Thiên, xây dựng doanh trại chỉ là một quyết định, còn đối với Tô Mục… đây lại là bước ngoặt cho cuộc đời hắn!