Chương 38: [Đã beta] Hai người cưỡi một ngựa, một trận chiến công thành!
"Sao?"
"Hai người cưỡi một ngựa? Một trận chiến công thành sao?"
Nhìn thoáng qua ánh mắt của Tô Mục khi hắn đang nhìn về phương hướng mà tên người chơi kia chạy trốn. Lạc Thiên Thiên kìm lòng không được nuốt vào từng ngụm từng ngụm nước: "Ngươi là muốn tìm đếm lãnh địa của bọn hắn để khởi xướng công thành chiến sao?"
"Chỉ hai người chúng ta thôi sao?"
"Có gì không thể?" Tô Mục bình tĩnh nói ra: "Binh lực mà bọn hắn có thể lấy ra cũng bất quá như thế đi? Nhiều nhất lại nhiều hơn mấy lần. Ngươi cảm thấy lấy thực lực bây giờ của ta thì hai mươi tên binh chủng tinh anh cùng với hai trăm tên binh chủng tinh anh có khác nhau ở chỗ nào không?"
"Khó trách từ đầu đến cuối ngươi cũng không sử dụng mâu. . ."
Lạc Thiên Thiên bừng tỉnh đại ngộ: "Ngươi đã sớm có ý nghĩ này cho nên cố ý thả tên kia trốn đi có đúng hay không?"
Tô Mục không có phủ nhận, mà chỉ tiếp tục hỏi: "Có muốn thử một chút hay không"
"Nghĩ a!"
"Đương nhiên muốn a!"
Lạc Thiên Thiên hưng phấn nói ra: "Hai người cưỡi một ngựa, một trận chiến công thành! Oa! Chỉ cần nghĩ thôi cũng có cảm giác thật là lãng mạn a! Hừ, vừa rồi tên Miên Thiên Sư kia còn muốn ta bán ngươi cho hắn, không bán liền muốn giết chúng ta!"
"Chỉ giết hắn một lần thì khổng thể làm nguôi cơn giận của bản cô nương được, phải phá hũy lãnh địa của hắn một lần mới có thể giải mối hận trong lòng của ta!"
"Nếu đã như vậy thì đi thôi!"
Mỉm cười, Tô Mục thả người nhảy lên trên lưng ngựa, sau đó lại tiện tay nhấc Lạc Thiên Thiên lên đưa vào trong lồng ngực của mình, sau đó giục ngựa phi nhanh hướng về phía mà trên ngươi chơi kia trốn mất.
. ..
. ..
Khoảng cách lãnh địa của Miên Thiên Sư với huyện thành cũng không xa.
Xa xa theo dõi phía sau lưng tên người chơi kia. Vừa đi vừa nghỉ thì chỉ dùng nửa ngày thời gian, Tô Mục cùng Lạc Thiên Thiên liền thấy một tòa thành trấn.
Tòa thành trấn này là một tòa thành trấn cấp 3 cũng chính là lãnh địa của Miên Thiên Sư!
Nói đến đây, liền không thể không nói đến lợi thế của công hội người chơ.
Thí dụ như Miên Thiên Sư, bản thân chính là hội trưởng phân hội Ích Châu thuộc "Quang Minh Đỉnh". Cho dù nơi này không phải tổng bộ của "Quang Minh Đỉnh" nhưng thành viên "Quang Minh Đỉnh" tụ tập ở dưới trướng của hắn có đến mấy trăm người.
Mấy trăm người chơi này hoặc là trở thành lãnh chúa, hoặc là trở thành du hiệp, hoặc là trở thành người có chức nghiệp sinh hoạt, phân biệt phụ trách những hướng khác nhau.
Lúc những người chơi này nếu tập trung tinh thần để xây dựng một khối lãnh địa thì có tốc độ cùng hiệu suất mà người chơi tự do khó mà so sánh.
Thiếu vàng sao?
Nếu gom góp vàng ở trong tay của mấy chục hoặc mấy trăm tên lãnh chúa người chơi thì trong nháy mắt chính là một món tài sản khổng lồ!
Về nhân khẩu sao?
Nếu tập trung hết nông phu của mấy trăm tên lãnh chúa người chơi thì trong nháy mắt liền có thể hình thành một đại quân nông phu với số lượng hàng trăm hàng ngàn người!
Thiếu tài nguyên sao?
Ngay tại lúc then chốt thì người chơi cũng có thể hóa thân thành nông phu để tham dự các loại thu thập cùng khai thác tài nguyên, mà hiệu suất lại cao hơn so với nông phu!
Cũng chính là có dạng ưu thế này cho nên Miên Thiên Sư mới có thể trong thời gian ngắn như vậy liền xây dựng lãnh địa của mình thành cấp 3 thành trấn.
Mà Lạc Thiên Thiên thì sao?
Có Tô Mục tồn tại liền vượt mức hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, tiêu diệt một tòa sơn trại thu được hơn ngàn lượng vàng cùng hơn một ngàn ba trăm nông phu. Sau đó lại chiêu mộ được một tên NPC đặc thù Bạch Kỳ Sơn mà ngay ở giai đoạn đầu của trò chơi khó có tên NPC nào có thể sánh bằng.
Chính vì những điều này cho nên tốc độ phát triển của trấn Phượng Vũ mới nhanh lên được.
Trước khi Tô Mục cùng Lạc Thiên Thiên rời đi thì trấn Phượng Vũ vừa mới thăng cấp thành cấp 2 thành trấn. Trải qua nhiều ngày phát triển như vậy chắc có lẽ mới vừa vặn thăng cấp làm thành trấn cấp 3 rồi.
Sự chênh lệch giữa Công hội người chơi cùng người chơi tự do có thể thấy được lốm đốm!
Mà lại, không chỉ ở giai đoạn đầu.
Càng về sau thì sự chênh lệch giữa công hội người chơi cùng người chơi tự do liền sẽ càng lớn hơn.
Nhất là vào thời kì phát triển lãnh địa làm thành nhỏ.
Từ thành nhỏ bắt đầu thì chuyện chính của lãnh địa cần xử lý càng ngày càng nhiều, thời gian để xây dựng lãnh địa cũng càng ngày càng dài.
Đến lúc này thì tác dụng của NPC đặc thù cũng thể hiện rõ. Công hội người chơi không có NPC đặc thù thì còn có thể dùng số lượng lớn người chơi để thay thế, cho dù là hiệu suất rất chậm làm cho người tức giận nhưng tóm lại sẽ không sinh ra nhiễu loạn.
Người chơi tự do thì sao?
Một tên người chơi đã phải xử lý công việc của cả tòa thành trì, lại phải phụ trách việc xây dựng thăng cấp cho cả tòa thành trì. . Chỉ sợ chỉ cần một thời gian liền biến thành đồ đần a!
Trên cơ bản mà nói thì thành trấn cấp 3 chính là cực hạn của người chơi tự do.
Cũng chính bởi vì vậy cho nên khi biết được tin tức có một NPC đặc thù xuất hiện thì Miên Thiên Sư mới có thể không tiếc hao phí tiền bạc để chiêu mộ binh chủng, tiến đến chặn đường Tô Mục cùng Lạc Thiên Thiên.
Một trăm tên người chơi có thuộc tính chính trị là 20, buộc chung một chỗ thì cũng không sánh nổi một tên NPC đặc thù có thuộc tính chính trị là 50.
Nếu như có thể cướp được Tô Mục. . . Thì một đoạn thời gian rất dài theo đó, lãnh địa của Miên Thiên Sư sẽ tiến vào thời kì phát triển cao tốc!
Cho nên mới có tình cảnh lúc trước.
Đương nhiên, sự chênh lệch giữa công hội người chơi cùng người chơi tự do sẽ không bao gồm trấn Phượng Vũ.
Không cần đề cập tới Tô Mục.
Vẻn vẹn chỉ cần nói đến tên NPC Bạch Kỳ Sơn này thôi thì liền có thuộc tính chính trị đạt tới 69 điểm BUG tồn tại, cũng đủ để chèo chống sự phát triển của trấn Phượng Vũ sau một thời gian dài. Nếu như có một ngày Bạch Kỳ Sơn có thể đột phá cực hạn của mình, trở thành văn thần chân chính thì. ..
Coi như để hắn quản lỹ một tòa huyện thành cũng là chuyện hết sức dễ dàng!
. ..
. ..
Một đường đi theo.
Ngay đúng lúc khoảng cách giữa lãnh địa Miên Thiên Sư chỉ còn mấy trăm mét thì Tô Mục ngừng lại.
Hắn buông Lạc Thiên Thiên ra, Tô Mục trầm giọng nói: "Ngay lúc bắt đầu công thành thì ta rất có thể không bảo vệ được cho ngươi. Vì vậy bây giờ ngươi phải ở chỗ này trốn một lúc. Sau khi ta đánh sạch binh lực của tòa lãnh địa này xong xuôi thì ta sẽ phát tín hiệu ra để ngươi đi vào."
"Ừm ừm!"
Lạc Thiên Thiên nắm chặt nắm tay nhỏ, quơ quơ: "Tô Mục, ngươi an tâm chiến đấu là được, ta sẽ không để ngươi phân tâm đâu. Cố lên nha!"
"Ừm, vậy ta đi."
Nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn đến tòa thành trấn cách hắn mấy trăm mét, Tô Mục thở dài ra một hơi, thúc dục ngựa phi nhanh.
Lẻ loi một mình tiến đánh thành trì!
Dù cho đây chỉ là một tòa thành trấn cấp 3 thôi nhưng mà khi nghe cũng đủ điên cuồng, mặc kệ để đếm xem thì cũng chính là một loại hành vi tìm đường chết.
Nhưng Tô Mục biết.
Lần tiến đánh thành trì này chẳng những tỉ lệ thắng rất lớn, mà lại cơ hồ không nguy hiểm nào!
Điểm sức mạnh của hắn đã đạt đến 62 điểm cũng đủ để hắn đánh đâu thắng đó. Cộng thêm huyền thiết trọng giáp cùng "Mình đồng da sắt" mang tới cho hắn năng lực phòng ngự siêu mạnh để hắn giống như có thể bỏ qua các loại công kích của binh chủng.
Những thứ này cộng lại mới chính là lực lượng để hắn dám cả gan lẻ loi một mình tiến đánh thành trì!
Mà lại.
Lần công kích thành trì này không giống những lần trước kia! Bỏ qua cơ hội lần này thì hắn cũng không biết đến khi nào mới có cơ hội như vậy, để hắn có thể gần như vô hại thu hoạch điểm tiềm năng!
Một lúc sau.
Tốc độ của Tô Mục càng lúc càng nhanh.
Đợi đến lúc khoảng cách cửa thành của thành trấn chỉ có ba trăm mét thì huyền thiết Mạch đao ở trong tay của Tô Mục đã giương lên, chém về phía trước.