Chương 41: [Đã beta] Chiếm Lĩnh, Cướp Đoạt Hoặc Phá Hủy!
Tô Mục dám một thân một mình chạy tới công thành, không chỉ vì dựa vào 62 điểm Sức mạnh và huyền thiết trọng giáp trên người.
Huyền thiết trọng giáp chỉ là trang bị.
Dù cấp bậc của nó có thể so với trang bị bạc, lực phòng ngự siêu mạnh, nhưng chung quy vẫn có nhược điểm. Ví như chỗ nối tiếp các bộ kiện của áo giáp, ví như mũ giáp nửa khép.
Thứ Tô Mục ỷ vào, là kỹ năng của hắn!
Huyền thiết trọng giáp có nhược điểm, nhưng kỹ năng “Mình đồng da sắt” thì không có nhược điểm. Giống như trong những tiểu thuyết mà kiếp trước Tô Mục đã đọc qua, những cường giả chuyên chú vào rèn luyện thể lực, kỹ năng “mình đồng da sắt” của họ là cường hóa mọi mặt!
Muốn thật sự tổn thương đến Tô Mục, hoặc phải đánh trúng hắn với lực công kích vượt qua hạn mức phòng ngự cao nhất của “mình đồng da sắt”; hoặc là, phải như những thuẫn binh giáp Tô Mục đã chém giết, lấy lực lượng không thể địch nổi để đánh chết hắn!
Trừ cái đó ra, chỉ còn phương thức không theo quy tắc thông thường: hỏa thiêu và dìm nước cho đến khi hắn chết.
…
…
Ba ngươi chơi du hiệp bỏ mình, cũng là nói rõ tính toán sau cùng của Miên Thiên Sư đã thất bại.
Trọng giáp thương binh tất cả đều đã chết.
Thuẫn binh giáp bước đi chậm chạp, chỉ có lực phòng ngự siêu mạnh, nhưng lại không theo kịp bước chân Tô Mục.
Khi Tô Mục xuyên qua từng màn mưa tiễn, xông vào trận liệt binh chủng viễn trình (tấn công tầm xa), tòa thành trấn này đã định cái kết.
Rất nhanh.
Binh chủng viễn trình cuối cùng đã bỉ xử sạch.
Tô Mục dọc theo con đường thành trấn, hướng tới phủ lãnh chúa.
Trên đường vẫn có lượng lớn NPC binh chủng và người chơi đột kích. Thế nhưng, ngay cả những chiến thuật được bố trí kín kẽ và chiến thuật ám sát đều không thể tổn thương đến Tô Mục, những binh chủng và người chơi Tiến Giai sao có thể là đối thủ của Tô Mục?
Một đường tiến, một đường đồ sát.
Tô Mục thậm chí còn để chậm bước chân, để Miên Thiên Sư có đầy đủ thời gian điều khiển và chiêu mộ thêm NPC binh chủng đến.
Mục đích của hắn chung quy chỉ là điểm tiềm năng.
Giống như hiện tại, không tốn sức nào đã có cơ hội kiếm được lượng lớn điểm kinh nghiệm, đúng là hiếm có. Bỏ qua cơ hội lần này, biết bao lâu sau, hắn mới có thể gặp được cơ hội như này!
Binh lực trong thành trấn suy cho cùng không phải vô cùng vô tận.
Sau khi đã chém giết rất nhiều binh chủng Tinh Anh, NPC binh chủng đột kích sau đó đều là người đã có sẵn trong thành trấn. Số lượng và chất lượng, ngay từ đầu đã không thể so sánh với binh chủng Tinh Anh rồi.
Còn người chơi sao?
Khi đã ý thức chênh lệch giữa mình và Tô Mục, dù cho Miên Thiên Sư điên cuồng ra lệnh bọn họ ngăn cản, thời gian dần qua không còn ai chịu đi chết nữa.
Họ đúng là thành viên “Quang Minh Đỉnh”.
Dù trong hiện thực họ cũng cầm tiền lương “Quang Minh Đỉnh”, làm việc cho công hội này.
Nhưng đẳng cấp người nào mà chả phải từng bước tăng lên? Ai nguyện ý bỏ thời gian tăng cấp, rồi lại đi chịu cái chết vô vị trở về con số không?
Thành trấn không còn thì bọn họ cũng không còn chỗ tốt nào nữa.
Nhưng Miên Thiên Sư mới là người phụ trách thành trấn này, tên kỵ sĩ giáp đen quái vật kia, cũng là bởi quyết định sai lầm của hắn mới bị chọc tới! Ngay cả cao tầng “Quang Minh Đỉnh” xuống dưới trách tội, người bị trừng phạt sẽ là Miên Thiên Sư, chứ không phải người khác!
Dưới tình huống đo, còn ai liều mạng vì hắn nữa?
Nửa giờ.
Tô Mục đi từ cửa thành tới trung tâm thành trấn.
Lại hướng tới phía trước, chính là tiêu chí của thành trấn, bia đá ở trung tâm quảng trường của thành trấn, tượng trưng cho một thành trì.
Đến giờ, trừ bỏ Miên Thiên Sư bị liên sát ba lần, cũng chỉ còn ba người chơi thủ ở đây.
NPC binh chủng bị giết sạch.
Vốn tòa thành có mấy trăm người chơi trấn thủ, không biết đã chạy trốn hay nấp đâu đó.
Miên Thiên Sư, cùng với ba người chơi kia, là lực lượng cuối cùng!
“Cũng kha khá rồi.”
Đứng trước bia đá trung tâm thành, nhìn hơn mười người chơi đang vội vã cuống cuồng, Tô Mục tìm lấy bó đuốc, nhét vào một nhà dân ở phụ cận quảng trường.
Không lâu sau, thân ảnh Lạc Thiên Thiên chạy từ bên ngoài thành vào, chạy đến bên người Tô Mục.
“Quả nhiên là ngươi!”
Khi thấy bóng dáng của Lạc Thiên Thiên, Miên Thiên Sư cắn răng nghiến lợi nói.
Tô Mục là đầu nguồn.
Nhưng Tô Mục cũng chỉ là một NPC, Miên Thiên Sư khó mà phát tiết sự phẫn nộ lên người Tô Mục được. Giống như LOL, một người chết trận, cũng sẽ không để phẫn nộ và ấm ức trong lòng mình trách tội lên binh lính trong game.
Dù là trò chơi “Thế giới thứ hai” chân thực đến cỡ nào, dù NPC này có trí tuệ cao bao nhiêu, trong đánh giá của Miên Thiên Sư, họ cuối cùng vẫn chỉ là ột NPC.
Người giống như Lạc Thiên Thiên, xem NPC như một người bạn, đồng thời còn cho họ sự tôn trọng không khác với con người… ít lại càng ít.
Cũng chính bởi vậy, Tô Mục mới nguyện ý lưu lại Phượng Vũ trấn.
Không thể tức giận lên thân Tô Mục, cũng không cách nào phát tiết lên người trong công hội, hắn chỉ có thể đặt nó lên người chơi như Lạc Thiên Thiên.
Vì thế.
Thời điểm Lạc Thiên Thiên xuất hiện, Miên Thiên Sư vô cùng giận dữ!
Tức giận và ấm ức từ trong đáy lòng bạo phát, một người hội trưởng vốn rất quả quyết giờ đã mất lý trí của mình, trực tiếp nắm lấy một thanh trường đao, đánh tới Lạc Thiên Thiên!
“Là ngươi đã hủy đi tâm huyết của ta!
“Ta giết ngươi!”
Vút.
Một tiếng vang nhỏ.
Lần thứ tư đánh chết Miên Thiên Sư, Tô Mục lắc lắc Mạch đao trong tay, cho máu trên lưỡi đao chảy xuống đất, sau đó nhìn ba người chơi còn lại đứng quanh bia đá, nói: “Các ngươi muốn tự mình ra tay… hay là để ta ra tay?”
“Để chúng tôi tự làm đi.”
Ba người chơi liếc nhau, một người chơi trong đó cười khổ một tiếng.
Mấy trăm bị giết đều bị giết không phải out thì cũng là chạy trốn. Ba người họ còn cso tác dụng gì đâu? Bọn họ sở dĩ xuất hiện ở đây, chẳng qua là không muốn để Miên Thiên Sư một mình đối mặt với giờ khắc này thôi!
Dù sao thì, Miên Thiên Sư đối đãi họ không tệ.
Bây giờ ngay cả Miên Thiên Sư sau khi bị giết đều không có lựa chọn sống lại, bọn họ tiếp tục lưu lại, cũng không còn ý nghĩa gì.
Không do dự nhiều, ba người chơi đều chọn tự sát.
Sau đó,
Tô Mục mới mang Lạc Thiên Thiên theo đến chỗ bia đá trước đó.
“Bắt đầu đi.”
Nghe Tô Mục nói, Lạc Thiên Thiên để một tay đặt lên bia đá trung tâm thành.
Một hạng mục lực họn xuất hiện trước mắt họ.
“Chiếm lĩnh, cướp đoạt or phá hủy.”
PS: Chữ “or” trong chương này là nguyên bản từ tác giả, không phải của người dịch đâu. Và nhớ thả tim, bình luận và đề cử cho truyện nhé. Các bạn có ý kiến cứ đóng góp.