Nương theo tiếng xé gió rất nhỏ, một mũi tay bay ra như tia chớp, bắn xuyên qua đầu con Thanh lang (sói xanh) cách mấy chục mét.
Tô Mục nhìn lên giao diện, điểm tiềm năng cuối cùng đã tăng thêm 1 điểm.
“Cũng nên về đi thôi.”
Nhìn qua sắc trời, hắn chuẩn bị quay trở về thôn.
Lần lên núi này, hắn ở đây chờ đợi hai ngày. Ngoài việc mấy lần trở về thôn để bổ sung mũi tên, tất cả thời gian Tô Mục gần như đều đi tìm dã thú rồi giết.
Thời gian dài với cường độ chiến đấu cao cũng mang cho hắn thu hoạch khá khá quan.
Cấp 7 từ lúc rời thôn đến giờ đã thành cấp 12. Điểm tiềm năng trừ hết cho “Cung thuật Cơ Sở” lên cấp 10 max, thì còn lại 22 điểm!
Có điều, đây đã là cực hạn.
Hai ngày, hắn đã giết vài lần các dã thú có trong phạm vi mấy ngàn mét quanh thôn Phượng Vũ, suýt nữa khiến cả mảnh rừng lâm vào trạng thái sinh linh tuyệt diệt, cũng trực tiếp dọn sạch chỗ luyện cấp cho các tân thủ.
Muốn tiếp tục đánh quái thăng cấp, thì cần đi chỗ xa hơn.
Nơi ấy, tính ra không thuộc vị trí luyện cấp của tân thủ Phượng Vũ thôn, ai cũng không rõ có sự tồn tại mạnh mẽ nào ở đó hay không. Trong thời gian ngắn, Tô Mục không có ý định sẽ một mình đi thăm dò những địa phương đó.
Tiếp theo.
Hắn thu dọn trang bị của mình, đi về hướng thôn Phượng Vũ.
Lại qua nửa tiếng, Tô Mục mới đi ra khỏi rừng núi.
Chưa đến gần Phượng Vũ thôn, hắn đã nhìn thấy một bóng hình nhỏ nhắn đứng ở cổng thôn si ngốc chờ đợi.
Thấy cảnh này, trong lòng Tô Mục có chút cảm động, tốc độ dưới chân cũng tăng nhanh hơn.
“Tô, Tô Mục!”
Khi Tô Mục đến gần thôn hơn, Lạc Thiên Thiên cuối cùng đã nhận ra được thân ảnh của hắn, vội vàng chạy đến: “Ngươi đã về! Ta cứ nghĩ rằng…”
Vừa nói, trên gương mặt tinh xảo của Lạc Thiên Thiên hiện lên mấy phần ủy khuất.
“Nghĩ là ta chạy?”
Không kìm được lòng vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Lạc Thiên Thiên, Tô Mục cười nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không chạy. Huống hồ… rời khỏi Phượng Vũ thôn, ta tìm đâu ra một lãnh chúa tốt như vậy?”
Hai ngày.
Tô Mục về cũng chỉ để bổ sung mũi tên rồi lại vội vàng rời đi, cũng không nhìn thấy Lạc Thiên Thiên.
Chưa nói đến Lạc Thiên Thiên vị cô nương ngốc này, nếu đứng ở vị trí lãnh chúa, ngay cả Tô Mục cũng sẽ nghĩ rằng NPC đặc thù ẩn tàng mình đang bồi dưỡng đã chạy mất.
Được bàn tay dày rộng của Tô Mục vỗ nhẹ nhàng lên đầu mình, Lạc Thiên Thiên híp mắt, rụt cổ như một con mèo nhỏ, sau đó kéo Tô Mục vào trong thôn, như đang muốn khoe khoang.
“Tô Mục, ngươi nhìn đi, đây là thôn đã xây xong của chúng ta đó!”
Thực ra không cần Lạc Thiên Thiên giới thiệu, Tô Mục đã thấy được sự biến hóa của thôn Phượng Vũ.
So sánh với lúc còn cấp 2, Phượng Vũ thôn cấp 3 có diện tích lớn hơn gấp mấy lần. Không chỉ có thêm các công trình có công dụng khác, chỉ tính riêng nhà dân cho nông phu ở cũng đã có khoảng vài chục tòa.
Dù sắc trời đã tối, đa số nông phu đã trở về nghỉ ngơi thì toàn bộ thôn vẫn tràn đầy sức sống.
Nếu giao diện thuộc tính và Lạc Thiên Thiên không tồn tại, Tô Mục chắc chắn đã cho rằng mình không xuyên đến trò chơi, mà là xuyên về môt thôn trang nhỏ thời cổ đại.
Rất nhanh.
Lạc Thiên Thiên lôi kéo Tô Mục đến đứng trước doanh trại cấp 3.
Doanh trại một lần nữa lại to hơn, Tô Mục chưa vội bước vào, mà là hỏi: “Chiêu mộ dân binh và binh chủng Cơ Sở thế nào rồi?”
“Dân binh chiêu mộ được năm người, đao thuẫn binh chiêu mô được ba.”
“Ít như vậy?” Tô Mục nhíu mày, “Tài nguyên không đủ sao?”
Dựa theo trí nhớ của hắn, ngày mai sẽ là ngày kết thúc kỳ an toàn, thời điểm quân địch tập kích, Phượng Vũ thôn ít nhất cũng phải có mười dân binh và năm binh chủng Cơ Sở thì mới có thể bảo đảm được an toàn cho thôn.
Bây giờ số lượng dân binh và binh chủng Cơ Sở lại thiếu non nửa!
Lý do duy nhất, chỉ có thể là tài nguyên không đủ.
“Đẳng cấp doanh trại đủ rồi, quặng sắt cũng đã cất trữ hơn một trăm đơn vị.” Khuôn mặt Lạc Thiên Thiên có hơi xoắn xuýt: “Nhưng… nhưng mà tiền của chúng ta không đủ dùng…”
“Không đủ tiền?”
“Chuyển chức dân binh mất 50 đồng xu, chuyển chức cung tiễn thủ mất 5 đồng bạc. Lần thứ ba chuyển chức thành binh chủng Tiến Giai cần tiêu tốn 5 đồng vàng…” Lạc Thiên Thiên yếu ớt nói: “Nếu tiếp tục chiêu mộ dân binh và binh chủng Cơ Sở, ta sẽ không có tiền cho ngươi chuyển chức…”
“Vậy bọn họ thì sao?” Chỉ vào mấy dân binh đang đi tuần tra, Tô Mục hỏi.
“Chiêu mộ, một dân binh 10 đồng xu, đao thuẫn binh 1 đồng bạc; về huấn luyện, một dân binh 5 đồng xu, đao thuẫn binh 50 đồng xu…”
(Chú thích của tác giả: Chiêu mộ ở đây là triệu hồi lính tương ứng trực tiếp từ trong doanh trại; huấn luyện, cũng giống như Tô Mục, thăng cấp và chuyển chức, nâng đơn vị binh chủng hiện tại lên đơn vị binh chủng cấp cao hơn)
Tô Mục đã hiểu.
Người chơi lãnh chúa như Lạc Thiên Thiên, chắc chắn ban đầu sẽ có tiền vốn.
Tô Mục đoán chừng số tiền ban đầu người chơi lãnh chúa có có lẽ là 10 đồng vàng.
Hai lần chuyển chức trước đó mình tiêu mất 5 đồng bạc và 50 đồng xu, lần thứ ba chuyển chức cần 5 đồng vàng, tức là so với binh chủng cùng bậc, phí chiêu mộ mình gấp hơn năm lần, phí huấn luyện hơn gấp mười lần!
Lại thêm thăng cấp doanh trại và thăng cấp cơ sở vật chất cũng cần một số tài chính… Cũng khó trách Lạc Thiên Thiên không nỡ chiêu mộ dân binh và binh chủng Cơ Sở.
Không phải hệ thống cho số tiền vốn ít, cũng không phải Lạc Thiên Thiên không nỡ chiêu mộ, mà do là, nàng đưa hầu hết số tiền cho mình chuyển chức!
“Cô nhóc này…”
“Đúng là khờ…”
Tâm trạng phức tạp nhìn Lạc Thiên Thiên đang thận trọng với mình, Tô Mục yên lặng thở dài trong lòng.
“Tô Mục, ngươi đừng lo lắng!” Thấy Tô Mục nhìn mình không nói lời nào, Lạc Thiên Thiên hơi hoảng hốt: “Ta, ta rất có tiền! Chỉ, chỉ cần có thể nạp tiền, chúng ta lập tức sẽ có tiền!”
Một câu nói bừa, e rằng những danh thần võ tướng kia cũng khó có thể hiểu được.
Tô Mục thì hiểu rõ ý tứ của Lạc Thiên Thiên.
Nàng dự định đi theo con đường nạp tiền, lấy tiền trong hiện thực đổi lấy tiền trong trò chơi.
“Được rồi.”
Một dòng nước ấm lan trong lòng, Tô Mục vỗ vỗ Lạc Thiên Thiên, ôn nhu nói: “Trước cứ chuyển chức để ứng phó với nguy cơ ngày mai đã. Tiền cần để phát triển cho con và lần chuyển chức tiếp theo... Chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp.”