Thân ảnh Từ Bắc Vọng dần tan biến trong hang động dưới lòng đất. Hắn sợ mình sẽ gặp phải Diệt Tuyệt và tên đàn bà kia nên đã trực tiếp mở ra bùa ẩn nấp.
“Xuy...”
Từ Bắc Vọng dẫn dắt chân khí đốt cháy lá bùa, chờ đến khi một sức mạnh vô hình bao trùm lấy thân thể, hắn mới đi xuống núi với tốc độ nhanh nhất.
…
…
Đỉnh núi Mang Sơn quanh năm bao phủ trong tầng tầng lớp lớp sương mù lạnh đến thấu xương.
Trong một khu quặng mỏ tăm tối yên tĩnh, chỉ có lác đác mấy chiếc đèn lồng đang tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Hàng chục nô lệ khai thác mỏ đang mặc quần áo thật dày, tay cầm xẻng, lưng đeo giỏ, đào đất không biết mệt mỏi, người nào người nấy cũng đều gầy trơ xương.
Đột nhiên.
“Nhìn kìa!”
Một người nô lệ khai thác mỏ đột nhiên trở nên chết lặng, ánh mắt của hắn ngập tràn vẻ kinh hoàng.
Một mảnh giấy vàng đung đưa trong quặng mỏ.
Trên giấy là hình vẽ một con thú hung dữ, có hai mắt dưới nách, răng hổ chân người, trông vô cùng đáng sợ.
Đây rõ ràng là một con Thao Thiết thượng cổ!
Lúc này, con thú trên giấy không ngừng di chuyển khắp ngóc ngách khu mỏ, cặp mắt hung ác kia lóe lên ánh sáng màu đỏ khiến người ta cảm thấy hoảng sợ.
“Đi báo chủ nhân ngay!”
Một tên nô lệ hoảng sợ hét lên.
Người bên cạnh vội vàng lao đi.
Cách đó vài dặm, một tòa nhà cổ kính có đại sảnh chiếm diện tích rất lớn, xung quanh rải rác một ít căn nhà nhỏ.
“Chủ nhân, con thú giấy nổi điên rồi!”
Tên nô lệ khai thác mỏ quỳ gối trước cửa, hét về phía căn phòng ở chính giữa.
Không lâu sau, một tên nam tử khoảng chừng ba mươi tuổi mở cửa bước ra, đôi mắt của hắn vẫn còn đang mơ màng ngái ngủ.
Hắn đang mặc trên người một chiếc váy ngủ bằng lụa tơ tằm, vai trái có xăm hoa văn lưỡi đao ngang tàng.
Người trong thiên hạ không ai không biết hoa văn này.
Đó là gia huy của Vũ gia!
Gia tộc của hoàng hậu Đại Càn, nữ nhân noi theo Võ hậu mà chấp chưởng quyền hành thiên hạ.
“Nói!”
Vũ Thực lạnh lùng nhìn tên nô lệ.
Tên nô lệ mấp máy môi thuật lại sự chuyển động của con thú giấy lúc vừa nãy.
Vũ Thực đột nhiên biến sắc, đáy mắt hiện lên một tia hưng phấn mạnh mẽ.
Chẳng lẽ... con thú giấy cảm nhận được khí tức của tinh tủy?
Thao Thiết thượng cổ nổi tiếng tham lam và hung dữ, mà Thao Thiết trên tờ giấy này chính là do thuật sĩ Tây Vực nhị phẩm luyện chế thành, dùng để dò tìm tinh hoa của tinh tủy.
“Ngươi đi… gõ chuông vàng trên tháp canh đi!”
Vũ Thực cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc mừng rỡ như điên của mình, nhưng giọng nói của hắn vẫn không nhịn được mà khẽ run rẩy.
“Ba năm, ta đợi ngươi đã ba năm rồi, ngươi có biết ba năm qua ta đã sống thế nào không?”
“Núi non chót vót, lạnh giá quanh năm, mưa gió sướt mướt ngày đêm, lại còn có tiếng dã thú tru hoang mỗi đêm, ta thật sự nhịn đủ rồi!”
“Trời không phụ lòng người, ta đã thoát rồi!”
Vũ Thực vung nắm đấm ăn mừng.
Đúng vậy, hắn là người phụ trách khai thác quặng mỏ này trong ba năm qua!
Lúc đầu hắn còn vui mừng khôn xiết khi tìm được tinh thạch, nhưng dần dần lại sinh ra tâm lí chán ghét.
Tìm nhiều tinh thạch hơn thì sao chứ? Gia tộc hắn vẫn phát tử lệnh, nhất định phải tìm cho ra tinh tủy!
Nhưng sao có dễ dàng tìm thấy tinh tủy giữa ngọn núi Mang Sơn dài vạn dặm này? Huống hồ, nó còn là tinh tủy chuyển động trong linh khí.
Không những thế, kinh thành Đại Càn sát ngay bên cạnh, cho nên hắn phải giữ bí mật việc khai thác tinh thạch một cách tuyệt đối. Nếu không, chấn động do sạt lở băng trên núi và các vết nứt trên mặt đất chắc chắn sẽ làm lộ ra các mỏ tinh thạch cỡ lớn.
Trong lúc miên man suy nghĩ, Vũ Thực đã đi đến một căn phòng thấp nhỏ.
“Trưởng lão.”
Hắn gõ nhè nhẹ vào cửa.
“Có chuyện gì?”
Một giọng nói khàn khàn phát ra.
Vũ Thực vui mừng khôn xiết, nhẹ giọng nói: “Hình như tinh tủy đã xuất hiện.”
Vù -
Cánh cửa bật tung, một lão nhân có lông mày như tằm đang nằm giữa phòng.
Cái nhíu mày của trưởng lão Vũ gia cũng giãn ra, đối với tin tức tốt như thế này, tâm cảnh có như giếng cổ cũng khó mà không gợn sóng.
Người trẻ tuổi còn không chịu đựng được nơi chết tiệt này, thì lão già như ông cũng không thể nào chịu nổi!
Đông!
Đông đông đông!
Tiếng chuông từ xa vang lên, người của Vũ gia ở khu vực khai thác quặng mỏ đều tập trung lại.
Một dãy đèn lồng xuất hiện bên trong hầm mỏ, chiếu sáng cả con đường chỉ trong tích tắc.
Mặc dù tiết trời lặng gió, nhưng con thú bên trong tờ giấy vẫn bay lượn trong không khí, chân dung của Thao Thiết trở nên vô cùng dữ tợn, giống như nó đã rơi vào trạng thái nóng nảy cực độ.
“Lên!”
Trưởng lão của Vũ gia thi triển bí pháp, hai viên tinh thạch cứng rắn khảm vào trong đôi mắt của Thao Thiết.
“Gầm——”
Con thú giấy gầm lên một tiếng vang vọng cả trời xanh, sau đó xé giấy bay phất phới ra bene ngoài.
Vũ Thực tập trung tinh thần, múa bút thành văn viết ra một bức thư thỉnh công.
Nhờ vào công pháp cướp đoạt tinh tủy này, hắn chắc chắn sẽ được cô mẫu trọng dụng.
“Xuất phát!”
Trưởng lão thét lên một tiếng, người của Vũ gia hùng hổ xông ra đột kích.