Tuyên Đức đế ngủ say mười năm, Vũ Hậu trở thành người cầm lái của chiếc thuyền lớn đại Càn này.
Cuộc đại chiến khoáng thế năm đó đã khiến Đại Càn tổn thất nặng nề, trật tự giang hồ trở nên hỗn loạn. Vũ hậu đứng ra chống đỡ sự nghiêng ngửa của triều đình, sau đó có được tán dương từ thiên hạ.
Nhưng dần dần, dù là kẻ ngu xuẩn đến đâu cũng đều phát giác ra được có điều gì đó không đúng.
Đã mười năm trôi qua, Vũ hậu lúc đầu còn mượn cớ các vị hoàng tử còn nhỏ tuổi, nhưng hiện tại hoàng trưởng tử cũng đã thành hôn, hà cớ gì còn chưa buông bỏ quyền lực?
Nói uyển chuyển thì là tham luyến quyền lực, còn nếu thẳng thắn bộc trực, Vũ hậu rõ ràng có ý đồ đảo lộn càn khôn, trở thành nữ chủ nha!
Câu nói này của Từ Bắc Vọng đã khiến Vũ hậu rơi vào tình thế khó xử.
Nếu xử tử Từ Bắc Vọng, thì chính là vi phạm luật pháp Đại Càn do Cơ gia đặt ra, đồng nghĩa với việc xem đảng bảo hoàng (những người theo vua) không còn tồn tại sao?
Vụ án này dưới sự dẫn dắt của người cố ý làm càn, chắc chắn sẽ thăng cấp lên tranh đấu hoàng quyền!
Người người trong triều đường Đại Càn đều cảm thấy bất an, giang hồ lại sắp rơi vào một cuộc sát phạt bất tận.
Tiểu bối này của Từ gia nếu như không chết, sợ rằng sẽ là một mối hoạ lớn.
Khó trách hắn chỉ nghe theo Đệ Ngũ quý phi, phong cách làm việc lại lạnh lùng tàn nhẫn như thế!
…
...
Phòng thẩm vấn vừa mới yên tĩnh một chút thì lại truyền đến tiếng bước chân.
Hình Bộ Thượng Thư Lư Sùng Nghiễm quay trở lại, ông ta đứng thẳng người, cao cao tại thượng hướng ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống Từ Bắc Vọng:
“Nếu ngươi chủ động nhận tội, sau đó giao tinh tuỷ ra, hoàng hậu nương nương sẽ miễn cho tội chết, chỉ trục xuất ngươi đến thành Tội Ác.”
Từ Bắc Vọng cười cười, trong lòng không cho là vậy.
Thành trì duy nhất toạ lạc bên cạnh Trường thành, thành Tội Ác.
Một khi đi vào toà thành đó, cả đời biến thành người gác đêm cho Trường thành.
Tận trung với chức vị, sinh tử tương tuỳ, sứ mạng cả đời chính là chống cự lại với ma quật ở đất cực bắc.
“Ngươi cũng không muốn liên luỵ đến Từ gia đúng chứ?”
Lư Sùng Nghiễm đột nhiên ầm trầm nói.
Từ Bắc Vọng lộ ra dáng vẻ lãnh đạm, thanh âm ngược lại vẫn bình tĩnh như cũ: “Nếu có bản lĩnh, sẽ không dùng ngôn ngữ để uy hiếp, tức giận vì bản thân vô năng thật quá buồn cười.”
“Muốn trách thì phải trách cái tên phế vật đó quá ngu xuẩn.”
Ặc!
Huyệt thái dương của Lư Sùng Nghiễm co giật, tức đến mức sắp nổ tung.
Ông ta hung hăng nhìn chằm chằm Từ Bắc Vọng mấy giây, ghi nhớ thật kỹ gương mặt này rồi phẫn nộ rời đi.
Từ Bắc Vọng ngắm nghía dây xích sắt trên tay, con ngươi dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối lộ vẻ âm trầm thâm thuý.
Thực ra hắn ta vẫn luôn làm việc cẩn trọng, tốt nhất là có thể khiêm tốn tu luyện hai mươi năm.
Hắn không hề có tâm tư xen vào tranh đấu quyền lực, càng không muốn đắc tội đến Vũ gia.
Nhưng lần này, đã thật sự chạm đến vảy ngược của Từ Bắc Vọng rồi.
Ta căn cốt thấp kém, vận khí cực kỳ không may, không có môn phiệt thế gia làm hậu thuẫn, cũng chỉ có thể dựa vào cơ duyên chặn đường phát tài của người khác mà miễn cưỡng duy trì kế sinh nhai.
Sống trong thế giới võ đạo cá lớn nuốt cá bé này đã đủ gian nan vất vả rồi. Ngươi thì hay rồi, không đồng cảm cũng thôi đi, còn đến tận cửa cướp đoạt bảo bối của ta?!
Chuyện này sao ta có thể nhẫn nhịn?
Chỉ có thể giết chết ngươi.
…..
….
Nắng chiều còn vương ở chân trời, ánh chiều tà rơi trên cung Vị Ương.
Lư hương Thụy Thú mạ vàng toả khói mờ ảo, cung điện tràn ngập một mùi hương nhàn nhạt.
Đại Lý Tự Khanh hơi khom người, hắn trịnh trọng nói: "Xin thiên hậu hãy quyết định, thần sẽ tuân theo ý chỉ."
Các thành viên còn lại của tam ti hội thẩm đoàn đều khoanh tay cúi đầu.
Bọn họ không dám tỏ thái độ với vụ án lần này, nên chỉ có thể giao cho thiên hậu.
Nếu có ý chỉ bắt làm thì ta sẽ làm.
Đây cũng không phải là chuyện phân tích luật pháp đơn giản hay xét từ hướng nhìn nhận của dư luận với vua và dân, nhưng vụ án lần này có vẻ đã thăng cấp đến xu thế tranh đấu hoàng quyền rồi.
"Nương nương, Thực nhi chết không nhắm mắt mà."
Một nam tử trung niên quỳ gối trước điện, giọng nói khàn khàn, hình như còn xen lẫn tiếng khóc nức nở.
Giờ phút này, hai mắt Quốc Cữu gia Vũ Thừa của Đại Càn đỏ ngầu giống như ác quỷ địa ngục.
Nếu không phải vẫn còn một chút lý trí, thì ông ta đã xông vào ngục thất để băm vằm tên súc sinh họ Từ kia ra làm trăm mảnh!
Mối thù giết con, không đội trời chung!
Đại Lý Tự Khanh tiến lên trấn an: "Quốc cữu gia, xin nén bi thương."
Vũ Thừa đẩy hắn ra, gương mặt ông ta vô cùng dữ tợn, ông ta gào lên: "Người chết không phải con trai ngươi."
Khóe miệng Đại Lý Tự Khanh hơi run rẩy, hắn không nói thêm được lời nào nên lui về hàng ngũ.
Dù sao ngươi cũng có nhiều con, tiếc gì một đứa ngu xuẩn thế này.