Diêu Mạn đi qua đi lại, do tính đặc thù của chức nghiệp, bà đối với các thế gia trong Đại Càn rõ như lòng bàn tay, thế nhưng lại chưa từng nghe qua nhân vật này.
"Trên bảng Thanh Vân cũng không có tên của hắn."
Diêu Mạn hoang mang.
Nếu là tình địch, vậy thì hắn ta cùng tuổi tác.
Bảng Thanh Vân, bao gồm những thiên kiêu từ 24 tuổi trở xuống của Đại lục Cửu Châu.
Thiên kiêu đứng ở vị trí thấp nhất, đại khái là đứng ở giữa tòng Bát phẩm.
Điều này nói rõ, cái tên Diệp Thiên kia rất có thể ngay cả Bát phẩm cũng không có.
"Loại sâu kiến này, chỉ cần vung tay là có thể trấn áp, không biết ngươi đang lo lắng cái gì nữa."
Từ Tĩnh lấy lại phản ứng, sắc mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Vọng Nhi ở trên tòng Cửu phẩm, có chiến lực không tầm thường, kỹ năng đánh đàn của hắn lại vô cùng thuần thục.
Đáng tiếc xương cốt quá kém, dù có cho ăn bao nhiêu đan dược, thì tốc độ tu luyện vẫn cực kỳ chậm như cũ.
Không ngờ, hắn bây giờ lại còn nhát như chuột!
Ánh mắt bình tĩnh của Từ Bắc Vọng lóe lên một tia bất đắc dĩ.
Người ta là nhân vật chính có may mắn bao quanh, khiêu chiến vượt cấp cũng giống như việc ăn cơm uống nước vậy, không nên quá xem nhẹ.
Mà ta chỉ là một tên lâu la nhỏ, làm bia đỡ đạn cho nhân vật phản diện mà thôi, thế thì lấy cái gì để trấn áp?
Trông thấy bộ dạng như gặp phải kẻ địch lớn của Từ Bắc Vọng, Diêu Mạn bỗng sốt ruột thay con trai: "Nương sẽ đến Mai Hoa Ti, điều một đội lính gác ngầm đi, thề phải đem tên Diệp Thiên này chém thành ngàn mảnh!"
Nói xong, bà vẫn cảm thấy có chút không yên lòng: "Để phòng bị kẻ này dẫn viện binh, cha mẹ sẽ tùy thời ra tay bảo vệ ngươi."
Đáy mắt của Từ Bắc Vọng lộ ra một tia ấm áp, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn nương."
"Đúng là không có tiền đồ!"
Vẻ mặt của Từ Tĩnh không thay đổi, mở miệng răn dạy: "Bớt đi dạo kỹ viện lại một chút, tịnh tâm tu luyện nhiều hơn đi, thói đời thường là cá lớn nuốt cá bé, chỉ có sức mạnh mới được kính trọng."
Nói xong, ông ta lại lặp lại chân lý mà mình đã lĩnh ngộ được để dạy bảo hắn: "Đại trượng phu sống xa hoa năm năm, thì khi chết sẽ bị nấu trên năm vạc."
"Nếu không thể lưu lại tiếng thơm muôn đời, thì cứ dứt khoát để lại tiếng xấu ngàn năm đi!"
Từ Bắc Vọng: ". . ."
Cuối cùng hắn cũng biết tiền thân của mình tại sao lại làm đủ mọi việc ác rồi, đó là vì cả ngày lẫn đêm đều bị cha ruột truyền bá loại tư tưởng này vào đầu.
Tuy nhiên, Từ Bắc Vọng luôn cảm thấy không đủ ổn thỏa, sao nhân vật chính lại dễ dàng chết như vậy được?
Phía sau Diệp Thiên nhất định có người bảo vệ, thậm chí không chỉ là một người.
Huống chi, những người dân tử tế thường ngập tràn trái tim thánh mẫu, thích xen vào việc của người khác, nói cho hay thì chính là kết một mối thiện duyên.
"Tiểu Diệp, tên ác độc kia dám cướp đoạt nữ nhân của ngươi, ta nhìn không nổi nữa rồi!"
"Hiền chất, ngươi cứ yên tâm quyết đấu cùng Từ Bắc Vọng đi. Kẻ nào dám can thiệp, ta sẽ tiêu diệt kẻ đó!"
"Diệp đệ, đệ muội phải chịu khổ rồi, chúng ta cùng nhau xông lên đi!"
Nhớ tới đây, Từ Bắc Vọng giật mình một cái, thốt lên: "Cha, ngươi mau cho mời tổ mẫu (bà nội) ra đây."
Hoắc!
Vẻ mặt của Từ Tĩnh đầy tức giận, đây chính là nội tình trong gia tộc, Tứ phẩm Tông Sư! Con mèo con chó gì cũng đều mời lão nhân gia ra tay, đúng thật là một sự sỉ nhục!
Biểu cảm của Diêu Mạn cứng đờ, trầm giọng nói: "Vọng Nhi, tổ mẫu của ngươi vô cùng tức giận với những việc mà ngươi đã làm, nên bà ấy sẽ không giúp ngươi đâu."
Từ Bắc Vọng thật sự rất ghét việc xuyên qua thành nhân vật phản diện, có dùng Liby* cũng tẩy không sạch.
(*) Liby: tên một thương hiệu bột giặt của Trung Quốc.
Hắn im lặng một lúc, rồi bình tĩnh gào lên một câu: "Tổ mẫu, tính mạng của tôn nhi đang hấp hối này!"
Qua một khoảng yên lặng ngắn ngủi.
Từ trong am miếu ở đằng xa truyền đến một giọng nói già nua: "Cút!"
Sóng âm chấn động, trong không khí đều hiện ra gợn sóng, đây chính là uy lực của Tứ phẩm Tông Sư.
Diêu Mạn ngược lại thở dài một hơi.
Dù sao cũng là mầm mống duy nhất của Từ gia, làm sao bà cụ có thể thấy chết mà không cứu chứ?
Nếu như bà cụ khoanh tay đứng nhìn, chắc chắn sẽ không chịu đáp lời.
Từ Tĩnh đứng ở bên cạnh giật giật khóe mắt, không khỏi mở miệng mỉa mai: "Ta ngược lại muốn xem thử, cái tên Diệp Thiên kia là thần thánh phương nào, mà lại khiến đứa nghiệt tử như ngươi bị dọa đến mức hoang mang lo sợ như này!"
Từ Bắc Vọng ngoảnh mặt làm ngơ, hắn cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Đối mặt với hào quang và vận khí may mắn nồng đậm của nhân vật chính, cẩn thận một chút cũng không sai.
Không, vẫn phải vững vàng hơn nữa.
Trước tiên, hắn nhìn về phía Từ Tĩnh: "Cha, cho ta một chút bạc."
Sau đó cùng đối mặt với Diêu Mạn: "Nương, nhi tử cần lệnh bài để yết kiến Quý phi nương nương."
Hả?
Diêu Mạn nhìn hắn một lát, sau đó cau mày nói:
"Ngươi còn muốn từ hôn sao?"
Từ Bắc Vọng lắc đầu kiên quyết, nhưng không có trả lời.
Dựa theo sự tin tưởng của bà đối với nhi tử, Diêu Mạn gỡ xuống một tấm lệnh bài màu vàng từ bên hông, sau đó đưa ra.