Chương 42: Dù có tôn trọng nhau thì cũng khó có thể cùng nhau vượt qua những lúc khó khăn (1)
Đệ Ngũ Cẩm Sương duỗi đầu ngón tay ra xoa xoa đầu con mèo mập: “Ăn đi.”
Gần nửa đoạn roi bay lên lơ lửng, đột nhiên vặn vẹo ngưng tụ thành một viên đan dược hình tròn.
Mèo mập không kiên nhẫn nữa mà trực tiếp há miệng nuốt chửng.
Từ Bắc Vọng tặc lưỡi, xem ra con mèo này là linh thú rồi.
Sự khác nhau giữa linh thú và yêu thú, chính là một con
do người chơi nạp tiền vào mà có, một con là do người chơi khổ sở rèn kinh nghiệm mà có.
Giống như QWER, kỹ năng và uy lực của linh thú mạnh gấp mấy lần yêu thú!
Không còn cách nào khác, ai bảo bọn chúng giống như những người có thể chất đặc thù, đều là con cưng của thiên đạo.
“Ngươi muốn thù lao thế nào?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhàn nhạt nhìn hắn.
Từ Bắc Vọng cũng không già mồm, cung kính nói: “Ti chức không có trữ vật...”
Lời vừa mới nói ra được một nửa, hắn chợt nghe thấy một tiếng ting tang vang lên, một chiếc nhẫn hình trăng lưỡi liềm óng ánh rơi lên trên bàn trà.
Kiểu của nữ….
“Đây là do nương nương luyện chế ra sao?”
Hắn hỏi.
“Kỳ lạ lắm sao?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương mặt lạnh như tiền, ngữ khí có vẻ hời hợt.
Đương nhiên là kỳ lạ rồi!
Chế tạo vũ khí, luyện chế đan dược, tu vi võ đạo sẽ càng sâu không thấy đáy.
Tất cả các cột kỹ năng của người này sao lại có thể lấp đấy như vậy được chứ?
Từ Bắc Vọng cầm lấy chiếc nhẫn, thắc mắc: “Nương nương, ta mang không vừa.”
“Ngu xuẩn.”
Ngữ khí của Đại Ngũ Cẩm Sương lại trở nên mất kiên nhẫn, ánh mắt lạnh lẽo liếc về phía Từ Bắc Vọng.
Giữa trán hắn bay ra một giọt máu tươi, giọt máu rơi lên trên chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn này có thể tùy chỉnh độ rộng hẹp để vừa với ngón tay của Từ Bắc Vọng.
Đeo nhẫn trữ vật lên ngón tay, Từ Bắc Vọng bèn lợi dụng ý thức tìm kiếm bên trong chiếc nhẫn.
Không gian trong nhẫn mênh mông rộng rãi, trong góc còn có hai bình đan được.
“Giá trị của một nửa đoạn tinh tuỷ cũng không chỉ có thế.”
Bên tai vang lên giọng điệu lạnh lùng, đánh gãy ý thức của hắn.
Từ Bắc Vọng nhịn không được cảm khái—
Đi theo lão đại thế này, bổn tiểu đệ sao có thể không sống chết bám lấy được chứ!
Từ Bắc Vọng thu lấy nửa đoạn tinh tuỷ sót lại vào trong nhẫn trữ vật, sau đó cung kính nói: “Đa tạ nương nương khen thưởng.”
Mặc dù tạm thời vẫn chưa biết được công dụng của đan dược này dùng để làm gì, nhưng nếu là vật do nữ nhân vật phản diện luyện chế ra thì sao có thể là thứ tầm thường chứ?
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn hắn chằm chằm: “Cho nên?”
“Cho nên?”
Từ Bắc Vọng hoang mang.
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhẹ phất ống tay áo, khiến cả người Từ Bắc Vọng bay ngược ra ngoài.
“Cho nên người còn không cút đi?”
…..
…..
Biệt phủ Từ gia.
Trong một gian phòng cạnh vườn hoa.
Thẩm Ấu Di mặc một chiếc váy màu xanh mướt, để lộ ra chiếc cổ trắng ngần, mái tóc dài được buộc hờ phía sau, nàng ta toát ra vẻ đẹp dịu dàng nhàn nhã.
“Con gái bái kiến cha.”
Thẩm Ấu Di cúi đầu hành lễ, giọng nói uyển chuyển như tiếng hót của chim họa mi.
Thẩm Cát gật đầu rồi nhỏ giọng hỏi: “Di nhi, rốt cuộc Từ gia nói thế nào, bọn hắn định khi nào iến hành hôn lễ?”
Thẩm Ấu Di hơi giật mình, lắc đầu.
Thẩm Cát lập tức cau mày: “Là ngươi không biết, hay bọn hắn không làm?”
Ông hơi dừng một chút rồi ngập ngừng hỏi: “Các ngươi…”
Thẩm Ấu Di vuốt nhẹ tóc hai bên mai, lạnh lùng trả lời: “Ta và hắn không có nói chuyện với nhau.”
Hửm!
Thẩm Cát sững người, vẻ mặt cứng ngắc như cá nằm trên thớt.
Không nói chuyện với nhau, vậy cũng đừng nói đến chuyện động phòng.
Ông ta nhìn thẳng vào đứa con gái của mình, đột nhiên nói bằng chất giọng trầm khàn hơn nữa: “Ngươi vẫn còn nhớ nhung cái tên phế vật kia phải không? Lúc trước ta không nên chiều theo ý ngươi, để ngươi ra ngoài du sơn ngoạn thủy như vậy!”
“Diệp Thiên không phải phế vật.”
Hiếm khi Thẩm Ấu Di phản bác cha mình, nhưng lần này nàng ta không nhịn được nữa.
Thẩm Cát bỗng nhiên đứng dậy, vỗ một chưởng lên bàn đá, tức giận nói: “Ngươi phải hiểu rằng, sự nổi bật kinh tài tuyệt diễm của Từ Bắc Vọng sẽ làm lu mờ mọi thứ của tên phế vật kia.”
“Đom đóm làm sao có thể sánh bằng mặt trăng, tên họ Diệp kia còn không đáng xách giày cho Từ Bắc Vọng!”
Giọng điệu vô cùng sắc bén của Thẩm Cát làm đôi mắt hạnh xinh đẹp của Thẩm Ấu Di lập tức đỏ hoe.
“Nếu không phải vì mấy trăm mạng người Thẩm gia, con gái đã treo cổ tự tử từ lâu rồi!”
Từ sau khi trở thành con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, hạnh phúc là điều hoàn toàn xa lạ với nàng.
Thẩm Cát tức đến mặt mày trắng bệch, ông ta hít một hơi thật sâu, giọng điệu dịu lại một chút: “Di nhi à, cha sẽ không hại ngươi đâu, Từ Bắc Vọng là vị hôn phu mà ngươi có thắp đèn lồng đi tìm cũng khó mà kiếm được đó.”
Thẩm Ấu Di chế nhạo: “Không phải người cũng rất ghét hắn sao?”
Nàng chợt cảm thấy cha mình cũng chỉ là kẻ phàm tục xu nịnh quyền lực.
“Đúng vậy, thực lực lúc trước của Từ Bắc Vọng vô cùng tầm thường, lại còn làm nhiều việc ác nhân, nếu phóng đại lên thì những thói xấu của hắn nhiều vô kể xiết.”
“Nhưng hắn bây giờ đã thay đổi!”
“Hắn xếp thứ mười lăm trong bảng Thanh Vân, tâm cơ mưu lược cực kỳ xuất chúng. Thanh niên tài giỏi tuấn tú như vậy thì có một vài khuyết điểm kia cũng không sao.”
Thẩm Cát trả lời rất thẳng thắn.
Từ Bắc Vọng Xu ở trong ngục mà vẫn có năng lực làm mưa làm gió, sỉ nhục Vũ gia đến tận cùng!
Sau khi tận mắt chứng kiến một màn đó, Thẩm Cát tin chắc tên tiểu tử đã ẩn giấu thực lực của mình bao lâu nay!
Tuy nhiên, Thẩm Ấu Di lại hoàn toàn thờ ơ, lạnh nhạt.
“Ngươi...”
Thấy mình không nói được con gái, Thẩm Cát thử thăm dò mặt khác: “Vậy Từ Bắc Vọng có thích ngươi không?”
Thẩm Ấu Di sững người, im lặng mấy giây rồi mới nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không có.”
Từ đôi mắt đen láy đó, nàng ra không nhìn ra bất kỳ dấu hiệu thể hiện sự yêu thương hay chiếm hữu gì cả, chỉ duy nhất sự lạnh lùng cao ngạo.
Từ Bắc Vọng đã đánh tan niềm kiêu hãnh của Thẩm Ấu Di nàng ở một mức độ nào đó.
Đôi khi Thẩm Ấu Di thậm chí còn cảm thấy tên nam nhân này nhìn mình chẳng khác gì đám người mua vui trong chốn lầu xanh.