Từ Bắc Vọng nhận lấy bí tịch, sau đó quan sát tháp vận khí của mình.
Không hề xảy ra bất kỳ biến hoá nào hết.
“Được rồi, quyển kiếm pháp này có lợi ích rất lớn với ngươi, ta không đoạt đồ tốt của người khác.”
Hắn ta bình tĩnh mở miệng.
Cái gì?
Liễu Đông Phương chấn kinh, theo đó mà dâng trào mừng rỡ, lẩm bẩm nói: “Từ huynh, huynh đối xử với đệ còn tốt hơn cả cha đệ, huynh chính là cha nuôi của tiểu đệ a....”
Trong lúc kích động nhất thời, hắn ta không tự chủ được lời nói, nước mắt lần nữa không ngừng tuôn rơi.
Từ Bắc Vọng lại cầm tấm khiên lên, tháp vận khí vẫn không có động tĩnh gì.
Ngữ khí của hắn tăng thêm mấy phần lạnh nhạt, hờ hững nói: “Đây là khiên phòng vệ, ta không cần đến, cho đệ đệ của ngươi đi.”
Sau đó hắn bèn đưa cho Liễu Tây Phương.
Bụp bụp!
Liễu Tây Phương quỳ trên mặt đất dập đầu, mấp mấy môi: “Đa tạ đại ân của Từ công tử, tiểu đệ làm trâu làm ngựa cũng không thể nào báo đáp nổi.”
Hắn nói rồi bật khóc nức nở.
Mi tâm Từ Bắc Vọng khẽ nhíu, quát khẽ: “Ngươi đang khóc tang cho ta đấy à? Đứng lên!”
Tâm tình của hắn càng thêm tan nát, cuối cùng hướng ánh mắt khoá chặt lên mấy thỏi vàng.
“Từ huynh, nếu như huynh chỉ cầm lấy thứ phàm tục này, tiểu đệ sợ rằng bản thân ăn ngủ không yên a.”
Liễu Đông Phương nắm chặt kiếm phổ, biểu cảm cực kỳ do dự.
Từ Bắc Vọng ngoảnh mặt ngó lơ, cầm lấy một thỏi vàng, sau đó nhìn lên đỉnh đầu của Liễu Đông Phương rồi vứt trả lại hắn.
Sau đó lại cầm lên một thỏi nữa.
Cứ như vậy lập đi lập lại.
Ánh đèn lồng lập loè lúc sáng lúc tối, gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng như băng.
Hai huynh đệ nhìn vào mặt nhau, bọn họ đều nhìn ra được sự nghi hoặc từ trong mắt đối phương.
“Từ huynh?”
Liễu Đông Phương cung kính hỏi.
Từ Bắc Vọng ném thỏi vàng cuối cùng đi, ánh mắt dần trở nên sắt bén, thấp thoáng có dấu hiệu trở mặt.
Hắn lạnh lùng nhìn Liễu Đông Phương, ánh mắt lại chú ý đến tấm da cừu trên mặt đất.
Ôm hi vọng cuối cùng, hắn sải bước đến nhặt lên.
Liễu Đông Phương lập tức khẩn trương, Từ huynh sẽ không giết người đoạt bảo vật, một chiêu chặt đôi huynh đệ bọn hắn ra đó chứ.
Bầu không khí tức thời đông cứng lại.
“Liễu đệ, vi huynh muốn lấy tấm da dê này.”
Thanh âm ôn nhuận thân thiết vang vọng trong mộ huyệt.
Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm toà tháp vận khí trên đầu Liễu Đông Phương triệt để ảm đạm, trên mặt lộ ra nụ cười khẽ.
“Huynh cứ cầm lấy đi, tiểu đệ không biết nên nói gì mới tốt.”
Liễu Đông Phương thở hắt ra một hơi, sau đó lại cảm thấy vô cùng cảm động. Loại đồ vật rách rưới dùng để bọc bí tịch, ngay cả một tên ăn mày còn khinh thường không thèm, tại sao Từ huynh lại muốn lấy?
Có lẽ hắn chỉ cầm một ít thứ mang tính tượng trưng vì không muốn khiến cho hai huynh đệ bọn hắn phải áy náy.
“Tiểu đệ có lẽ đã tu được phúc phần to lớn từ kiếp trước, xây nên ba trăm bậc phù đề, cho nên mới có thể ngộ kiến Từ huynh nha!”
Liễu Đông Phương cảm khái xuất phát từ nội tâm.
Từ Bắc Vọng cười nhạt một tiếng, nói khẽ: “Ra ngoài đi!”
Bốn cỗ thi thể nằm bên ngoài huyệt mộ, máu tươi chảy róc rách, mặt đất dần nhuốm màu đỏ tươi.
“Hai người các ngươi về thôn trước đi.”
“Ta hoài nghi đám trộm mộ này còn có dư đảng, vì để tránh kẻ lọt lướt quay lại trả thù, ta đi một vòng kiểm tra một lượt.”
Từ Bắc Vọng chậm rãi mở lời, sau đó thong dong đi về hướng đỉnh núi.
“Đệ...”
Thiếu chút nữa Liễu Đông Phương quỳ xuống dập đầu, hốc mắt hắn ta ửng đỏ.
Nếu như Cửu Châu Đại Lục chỉ còn sót lại một người tốt duy nhất, vậy thì chỉ có thể là Từ huynh.
...
...
Khu rừng nhỏ yên ắng tịch mịch, Từ Bắc Vọng dựa vào một tảng đá lớn, từ tốn xem xét tấm da dê.
Đây là một đồ vật cũ kỹ bình thường, bên trong không có bất kỳ ký tự nào.
Hắn phỏng đoán, chủ mộ chắc đã lang bạt đến bí cảnh nào đó, tốn bao nhiêu khổ cực vất vả mới có được tấm da dê này.
Nhưng hắn ta lại chỉ là một tên Bát phẩm cảnh kiến thức nông cạn, dốc sức cả đời cũng không biết làm sao để khai mở được thứ này.
Giữa trán Từ Bắc Vọng văng ra một giọt máu tươi, nhỏ lên trên tấm da cừu.
Ong ong ong! ! !
Bên trên xuấthiện từng hàng từng hàng chữ nhỏ.
[Bắc Minh Phệ Huyết thần công]
Vút!
Từ Bắc Vọng nhịn không được mà hít sâu một hơi.
Uy lực công pháp tạm thời không luận đến, nghe tên thôi đã thấy vô cùng bá khí rồi!
Phần thuyết minh mở đầu chỉ có mười chữ.
“Bí pháp này hung hiểm vô cùng, thận trọng, thận trọng.”
Trong khoảng thời gian vẻn vẹn hai nén hương, Từ Bắc Vọng mới xem xong phần giới thiệu công pháp.
Nội tâm của hắn vô cùng hoảng loạn, còn biểu cảm thì tương đối kinh hãi.
Hạch tâm của môn pháp này chính là uống máu tươi!
Tuy nhiên, tinh huyết bẩm sinh chỉ là thứ vận chuyển nội lực, chỉ khi hấp thu tinh huyết của người khác mới có thể rèn luyện thân thể.
Luyện đến tầng thứ ba, thân thể sẽ trở thành Kim Cương Bất Diệt!
Nói đơn giản một chút, chính là một chiến sĩ được trang bị hộ giáp khắp người.
Tầng thứ năm càng đáng sợ hơn.
Nói tóm tắt giản lược--- phản vệ!
Cho dù kẻ thù có mạnh thế nào, mỗi khi ra đòn chính là tự đánh bản thân mình.
Còn người tu luyện bí pháp này sẽ trở thành một toà tháp phòng ngự biết đi, hộ giáp xếp chồng chất lên nhau cực kỳ đáng sợ.
Còn về làm thế nào để tu luyện lên đến tầng thứ sáu, người sáng tạo ra công pháp cũng không biết.
Trên tấm da dê chỉ để lại mười bốn chữ.
“Nhục thân vượt qua chư thiên, một quyền diệt sát cửu thiên thần phật!”