Tiếng cười nhạo này vô cùng chói tai, lập tức làm cho Vương Vũ nhớ ra. Tên đeo mắt kính này chính là tên nhân viên thông báo tuyển dụng, mà hắn gặp phải ở cao ốc Nhân Tài ngày hôm qua.
Gã đeo kính lại cười nói: "Anh trai võ thuật à, mang bạn gái tới mua quần áo sao. Anh nên tới phố dành riêng cho người đi bộ ấy, quần áo nơi này anh mua được sao?"
Phố dành riêng cho người đi bộ là thị trường bán sỉ nổi danh thành phố, quần áo ở nơi đó sẽ bán được bán với giá rẻ nhất, chất lượng cực kỳ kém, chỉ là có rất nhiều kiểu dáng, là lựa chọn đầu tiên của người bình dân.
"Anh có bị bệnh không!" Mục Tử Tiên nghe tên đeo kính cười nhạo Vương Vũ, lập tức không vui xông lên mắng.
Sắc mặt gã đeo kính tối lại, cười lạnh nói: "Ha ha ha, cô bé, anh thấy ngoại hình em không tồi, tùy tiện tìm một người đàn ông nào đó cũng tốt hơn tên bị bệnh thần kinh này! Em thấy anh đây thế nào? Quần áo ở đây, muốn mua loại gì anh đây đều có thể mua cho em!"
Nghe thấy gã đeo kính nói như vậy, cô bé phía sau gã không vui, gắt giọng: "Trưởng phòng Vương, anh thật là xấu, ngay trước mặt người ta mà anh còn trêu ghẹo người phụ nữ khác như thế à!"
Gã đeo kính cười đáng khinh nói: "Không sao đâu, anh cũng yêu thương em như thế mà, đến lúc đó ba người chúng ta..."
"Cút!" Một giọng nói bình thản truyền vào tai gã đeo kính, giống như tia sét đánh gãy câu nói dung tục của gã.
Gã đeo kính hoảng sợ, ngẩng đầu phát hiện người nói chuyện chính là Vương Vũ.
"Sao vậy anh trai võ thuật, chỉ đùa một chút mà đã không vui sao?" Gã đeo kính ra vẻ không sao cả nói.
"Cút! Đừng để tao đánh mày!" Vương Vũ nhìn chằm chằm gã đeo kính nói.
Từ trước tới giờ, Vương Vũ ghét nhất hai chuyện, một là sỉ nhục võ thuật, hai là làm nhục người phụ nữ của mình. Thế mà tên đeo kính này lại liên tiếp chọc vào vảy ngược của Vương Vũ, cho dù tính tình của Vương Vũ tốt tới đâu thì lúc này cũng đã thực sự tức giận.
Gã đeo kính bị Vương Vũ nhìn chằm chằm, trong lòng lạnh run, cân nhắc chênh lệch giữa hai người một chút, gã sợ tới mức lui về sau mấy bước.
Mục Tử Tiên sợ Vương Vũ gây ra chuyện, lập tức lạnh lùng nói với gã đeo kính: "Ông xã tôi có tiền, không cần anh quan tâm!"
Gã đeo kính cười ha ha: "Thật sao? Nhìn dáng vẻ anh ta, có lẽ trong túi còn không đào ra được một trăm tệ đâu!" Gã đã tận mắt chứng kiến cảnh Vương Vũ khốn cùng.
"Ông xã à, chúng ta đi thôi, không cần thiết phải chấp nhặt với loại cặn bã này!" Mục Tử Tiên lôi kéo Vương Vũ, muốn rời đi.
Vương Vũ cười cười, móc tấm chi phiếu trong túi ra, chỉ vào bộ quần áo Mục Tử Tiên thích, nói với phục vụ: "Tôi mua cái này!"
"Còn có bộ kia, bộ kia nữa, cũng lấy cho tôi một bộ!" Nói xong, Vương Vũ lại chỉ vào mấy bộ quần áo khác nói. Mấy bộ này đều là mấy bộ Mục Tử Tiên để ý.
Gã đeo kính nghe vậy lập tức ngây người.
Quần áo nơi này mặc dù không đắt, nhưng giá cả cũng từ một nghìn đến năm nghìn, đám công nhân viên chức nếu muốn mua thì phải nhịn ăn nhịn xài, mới có thể mua được một bộ. Mà cái người cao to này ngày hôm qua còn mang vẻ mặt khốn khó, hôm nay lại mở miệng là tiêu mấy chục ngàn tệ mua quần áo! Tam quan của gã đeo kính nhất thời đổ bể.
Gã đeo kính chỉ là nhân viên một xí nghiệp tầm trung mà thôi, tiền lương cũng chỉ khoảng mười nghìn đến hai mươi nghìn, dùng nhiều tiền như vậy mua quần áo cho phụ nữ là hành động gã không dám tưởng tượng đến.
"Ông xã, anh điên à?" Mục Tử Tiên thấy Vương Vũ vung tay là tiêu mấy nghìn tệ, kéo góc áo Vương Vũ nói nhỏ.
Vương Vũ thản nhiên nói: "Bà xã à, em đừng quên là anh từng làm gì. Nếu mà so tiền nhiều, anh còn chưa từng sợ người nào đâu!"
Trong trò chơi, một bộ quần áo đã mất mấy chục ngàn, ở trong thực tế tiêu mấy chục ngàn mua quần áo cho bà xã mình, hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Mục Tử Tiên nghe thấy Vương Vũ nói vậy thì lại hiện vẻ mặt lo âu, nhưng không tiếp tục nói thêm.
Người nói vô tâm người nghe hữu ý. Sau khi nghe được lời Vương Vũ, gã đeo kính sợ tới hồn phách bay sạch: "Tên nhóc này rốt cuộc là làm cái gì... Chẳng lẽ là..."
Trên thế giới này, mấy cái nghề mà có thể kiếm được tiền nhanh như vậy, đều không phải người mà đám dân thường có thể đắc tội. Gã đeo kính càng nghĩ càng sợ, thừa dịp mọi người không chú ý, xám xịt chạy trốn.
Trên đường trở về, Mục Tử Tiên vẫn rầu rĩ không vui.
Vương Vũ thấy kỳ quái hỏi: "Em sao vậy? Không vui sao?"
Dưới đèn đường, Mục Tử Tiên ngẩng đầu, viền mắt hồng hồng, có chút nghẹn ngào hỏi: "Ông xã, có phải anh muốn rời khỏi em hay không?"
Vương Vũ khó hiểu hỏi lại: "Làm gì có, tại sao anh lại muốn rời khỏi em?"
Mục Tử Tiên nói: "Nếu không phải là anh về nhà, vậy tiền của anh là từ đâu tới?"
"À, hóa ra em đang lo lắng chuyện này sao..." Vương Vũ cười nói: "Không phải anh đã nói với em rồi sao? Tiền kiếm được trong game!"
"Một ngày mà buôn bán lời nhiều như vậy? Ai tin chứ!" Mục Tử Tiên biết Vương Vũ không biết nói dối, nhưng nghe lời này của Vương Vũ, cô vẫn có chút không tin.
Vương Vũ nói: "Thật đó, hôm nay anh hoàn thành nhiệm vụ kia xong, đánh rơi được mấy trang bị. Không ngờ trang bị trong trò chơi lại đáng tiền như vậy..."
"Thật sao?" Mục Tử Tiên vui mừng hỏi.
"Thật!"
Mục Tử Tiên nín khóc mỉm cười, đấm lồng ngực Vương Vũ nói: "Ông xã thối, anh kiếm được tiền cũng không nói với em. Hại em tưởng rằng anh không cần em nữa!"
Vương Vũ ôm lấy Mục Tử Tiên vào trong ngực nói: "Bà xã à, từ ngày rời nhà bỏ đi, anh chưa từng nghĩ tới chuyện rời khỏi em. Hạnh phúc mà anh thiếu em, anh sẽ bù đắp lại từng chút một!"
Về đến nhà, bốn cô gái đang ôm máy tính nằm trên sô pha dạo diễn đàn, túm năm tụm ba không biết đang kích động chuyện gì.
Thấy Vương Vũ và Mục Tử Tiên nắm tay nhau trở về, Lý Tuyết ngẩng đầu cười nói: "Anh Vũ và chị dâu tình cảm quá..."
Vương Vũ khẽ cười, hỏi lại: "Ở trong hành lang đã nghe tiếng mấy cô la to, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Chủ nhà, anh không xem diễn đàn sao? Loạn lắm rồi!" Mã Lỵ kêu to.
"Sao loạn?" Vương Vũ không hiểu rõ đầu đuôi hỏi. Cô bé Mã Lỵ này luôn nói chuyện không đầu không đuôi như vậy.
Mã Lỵ hét lớn: "Anh nhanh xem diễn đàn đi, không ngờ trong trò chơi lại có loại cao thủ như vậy... Nếu như em biết cao thủ kia là ai, em nhất định phải cưới anh ta mới được!"
Tiểu Y ngồi cạnh cười nói: "Lỡ như người ta có bà xã rồi thì sao?"
Mã Lỵ kiên quyết nói: "Em không ngại làm vợ hai!"
Mọi người: "..."
Vương Vũ cười cười nói: "Vậy thì em cứ cố gắng nỗ lực vì mục tiêu đó đi. Bọn tôi đi ngủ!"
Nói xong, hắn kéo Mục Tử Tiên về phòng ngủ.
Nghe tiếng nói ríu ra ríu rít của các cô gái ở bên ngoài, Mục Tử Tiên không nhịn được tò mò hỏi: "Ông xã à, rốt cuộc là cao thủ thế nào mà làm cho các cô ấy trở nên điên cuồng như vậy?"
Vương Vũ đáp: "Anh cũng không biết. Từ trưa tới giờ anh chỉ lo làm nhiệm vụ, chưa xem qua diễn đàn."
"Lấy máy tính ra xem một chút đi!"
"Ừ." Nói xong, Vương Vũ vươn tay, lôi máy tính trên bàn lên giường ngủ. Một tay hắn ôm lấy Mục Tử Tiên, một tay khác vụng về đánh bàn phím, mở ra diễn đàn của game.
Buổi sáng Vương Vũ cũng đã đi dạo một vòng diễn đàn rồi, ở trang đầu diễn đàn đa phần là một số bài post tâm đắc về các nghề nghiệp, hoặc là khoe khoang trang bị và cấp bậc.
Nhưng mà lúc này, lại có hai bài post video bị đẩy lên đầu trang, hơn nữa còn giật tít "Thao tác cực hạn gây kinh hãi, một mình săn Ngân Nguyệt Lang Vương!", lượt xem còn lên tới hơn mười triệu.
Vương Vũ lập tức sửng sốt: "Một mình săn Ngân Nguyệt Lang Vương? Đó không phải mình sao? Bị người ta quay lén lúc nào vậy?"
Hắn bấm vào xem thử, quả nhiên, bóng dáng khôi ngô khỏe mạnh, tiến lùi giống như ảo ảnh, tận dụng mọi thứ để công kích này, không phải Vương Vũ thì là ai?
Người chơi bình luận phía dưới đều nhận ra được:
L1: Đây chính là đại thần Thiết Ngưu sao?
L2: Nói nhảm, ngoại trừ đại thần Thiết Ngưu, trong trò chơi có ai từng giết được Ngân Nguyệt Lang Vương chưa?
L3: Thật sự là một mình đấu sao? Hay là mở hack!!!
L4: Bộ dạng con Lang Vương này nhìn kỹ cũng thấy không tự nhiên lắm... Người chơi kia thật sự tinh mắt đấy.
Xuống thêm chút nữa thì là một vài bài bình luận vô nghĩa