"Anh Vũ, sao vậy, không phải là hội trưởng của chúng em định tới làm phiền anh à?" Thấy Vương Vũ ngẩn người, đám người Lý Tuyết biết ngay là Vương Vũ đang nói chuyện với người ta.
Mã Lỵ giận dữ nói: "Nếu vì cái thằng chó kia, mà hội trưởng kiếm chuyện với anh chủ nhà, em không thèm ở lại cái công hội rác rưởi này nữa!"
"Em cũng vậy!" Manh Manh và Tiểu Y đều tỏ thái độ: "Đội cày tiền cũng không phải thành viên chủ chốt, đi đâu chả sống được, làm gì phải ở lại đây cho bực mình?"
"Ừ, nói đúng lắm!" Lý Tuyết cũng gật đầu đầy kiên định.
Vương Vũ cười nói: "Không sao đâu, đại ca của các em mời anh tới quán rượu gặp gỡ chút thôi. Không có chuyện gì đâu!"
"Bọn em cũng đi với!" Mã Lỵ có chút không yên tâm.
Vương Vũ nhìn bốn người, gật đầu nói: "Được thôi!"
Nơi đây là khu quái cấp 15, các cô gái có thực lực hơi yếu, dù sao đã không sống được ở nơi này nữa, nếu các cô đã muốn đi thì cứ đi theo thôi.
Năm người rời khỏi khu rừng rậm, đi tới quán rượu ở thành Dư Huy.
Lúc này đã có không ít người đứng bên ngoài quán rượu. Bọn họ đều đeo huy hiệu có màu đỏ như máu trên ngực, xem ra là cùng một công hội.
Những người này đằng đằng sát khí, khiến những người chơi khác đều sợ hãi, phải đi đường vòng.
"Các em chờ ở ngoài là được rồi, để một mình anh đi vào!" Đi tới cửa quán rượu, nhìn trận thế như kia, Vương Vũ nói với bốn cô gái.
Các cô lo lắng nói: "Một mình anh liệu được không?"
Vương Vũ cười đáp: "Sợ gì, dù sao chết rồi vẫn có thể sống lại. Anh nhiều kinh nghiệm lắm, không sao!"
"Nhưng..."
Mã Lỵ đang định nói gì đó, Lý Tuyết vội cản lại: "Vậy bọn em chờ anh ở ngoài nhé, không thì lại thành gánh nặng cho anh Vũ!"
"Vâng!" Ba cô gái còn lại đều gật đầu thật mạnh.
Dặn dò xong, Vương Vũ một mình đi vào quán rượu.
Quán rượu của hệ thống không lớn lắm, chỉ có một đại sảnh. Vì người của Liên Minh Huyết Sắc chặn hết bên ngoài, cho nên trong quán rượu chỉ có hai bàn có người ngồi.
Người ở vị trí bắt mắt nhất đều là những người Vương Vũ biết, đúng là mấy tên của Toàn Chân Giáo...
Bên phe Liên Minh Huyết Sắc tạo ra trận thế to lớn như vậy, mà mấy tên này lại không hề sợ hãi, thậm chí còn ngồi ở vị trí bắt mắt nhất, trông rõ là kiêu ngạo.
Mấy tên kia thấy Vương Vũ đến, bèn lên tiếng chào hỏi thân thiết: "Ngưu huynh, ngươi tới muộn quá, bọn ta chờ một lúc lâu rồi!"
Vương Vũ cười nói: "Vậy chờ thêm một lát nữa, ta xử lý chút chuyện đã!"
Dứt lời, Vương Vũ đi tới một bàn ở trong góc.
Mấy tên Toàn Chân Giáo thấy Vương Vũ đi tới bàn khác, bèn lên kênh Công Hội chat chit: "Thiết Ngưu gây sự với Liên Minh Huyết Sắc rồi à?"
Vô Kỵ đáp: "Xem tình hình thì chắc là thế! @Thiết Ngưu, kể qua xem nào!"
Vương Vũ đáp chi tiết: "Ta làm thịt tên Chim Thiên Đường kia!"
Mọi người kinh ngạc hô lên: "Không hổ là Ngưu thần! Dám thịt cả em trai ruột của Huyết Sắc Chiến Kỳ!"
Xuân huynh nói: "Bần đạo thấy Huyết Sắc Chiến Kỳ mây đen che kín đỉnh đầu, sợ rằng lát nữa hắn ta cũng sẽ bị thịt..."
"Hừ! Đúng là khố rách áo ôm như nhau!" Ký Ngạo tỏ ra thương xót.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Vương Vũ đã đi tới bàn kia.
Trên bàn này cũng có người quen của hắn, một là Huyết Sắc Tường Vi, người kia là Chim Thiên Đường. Mấy người khác thì Vương Vũ chưa gặp bao giờ, nhưng từ thái độ của Huyết Sắc Tường Vi với bọn họ, Vương Vũ có thể đoán ra đây là những người có tiếng nói trong công hội này.
"Đại thần Thiết Ngưu, ngươi đã đến rồi!" Từ lúc Vương Vũ bước vào quán rượu, người bên bàn này vẫn nhìn chằm chằm Vương Vũ và người của Toàn Chân Giáo.
Thấy Vương Vũ đi tới trước bàn này, Huyết Sắc Tường Vi vội đứng dậy chào hỏi, nhân tiện giới thiệu: "Đây là đệ nhất cao thủ, đại thần Thiết Ngưu!"
Ngoài Chim Thiên Đường ra, tất cả những người còn lại đều liếc nhìn Vương Vũ, trả lời một câu cho có: "Nghe tên đã lâu."
Nhìn dáng vẻ đó của bọn họ, dường như không ai coi trọng nghề nghiệp Võ sư của Vương Vũ.
Huyết Sắc Tường Vi lại chỉ vào một người đàn ông, giới thiệu: "Đây là đại đương gia của bọn ta, Huyết Sắc Chiến Kỳ!"
Người đàn ông này trông khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ giống Chim Thiên Đường tới tám, chín phần, nhưng khuôn mặt trông hơi tàn nhẫn hơn.
"Ồ!" Vương Vũ nhẹ nhàng đáp lại, không phản ứng gì mấy. Dù sao tôn trọng thì phải hai chiều, các người không coi ông ra gì, ông sao nể trọng các người?
Nói xong, Vương Vũ giơ chân kéo một cái ghế từ bên cạnh sang, sau đó thản nhiên ngồi xuống, không coi ai ra gì.
Hành vi này của Vương Vũ khiến sắc mặt của đám người trên bàn này rất khó coi.
Một người ngồi bên cạnh Huyết Sắc Chiến Kỳ vỗ bàn, đứng dậy chỉ vào mặt Vương Vũ, mắng: "Ngươi là ai, có ai bảo ngươi ngồi xuống à?"
Vương Vũ nhướng mày, nhìn hắn ta một cái: "Có gì thì cứ từ từ mà nói, vỗ bàn làm cái gì, rượu đổ hết ra rồi kìa!"
"Con mẹ nó, ngươi..." Người nọ đang định văng tục tiếp, Huyết Sắc Chiến Kỳ đã vội vàng chặn hắn ta lại: "Tu La, tính tình này của ngươi phải đổi lại đi, không thấy đệ nhất cao thủ của chúng ta đều chướng mắt ngươi à?!"
Lời nói của Huyết Sắc Chiến Kỳ mang tính kích động người ta.
Vương Vũ gật đầu nói: "Đúng thế, người như ngươi, ta quả thực rất chướng mắt!"
"Hơ..." Huyết Sắc Chiến Kỳ giật mình một cái: "Người ta đều nói Thiết Ngưu huynh là đệ nhất cao thủ, hôm nay được gặp, quả nhiên không hề tầm thường!"
"Ừ, ta biết!" Vương Vũ cứ thế cầm bình rượu rót cho mình một chén, đáp lại.
"Cho dù là đệ nhất cao thủ, làm gì cũng phải biết đâu là đúng đâu là sai chứ!" Huyết Sắc Chiến Kỳ không để ý tới sự vô lại của Vương Vũ, tiếp tục nói.
"Đó là điều nên làm!"
"Vậy chuyện giết em trai ta ban nãy, đại thần Thiết Ngưu ngươi hẳn là nên tỏ thái độ gì chứ nhỉ?"
Vương Vũ giơ chén rượu lên uống cạn sạch, hắn chùi mép: "À, ý ngươi là chuyện ban nãy, dạy dỗ mấy thanh niên trẻ trâu là bổn phận của ta, muốn cảm ơn thì không cần đâu!"
"Ngươi!!!!"
Đám người kia nghe Vương Vũ nói vậy, cả đám đều hừng hực lửa giận, bốc lên tận đỉnh đầu.
Người của Liên Minh Huyết Sắc vốn đông và mạnh, trước nay vốn rất hùng mạnh trong các game online. Với tính cách của bọn họ, dám động tới người của Liên Minh Huyết Sắc, hoàn toàn không cần ngồi lại bàn bạc, bọn họ đã triển khai việc truy sát khắp thành từ lâu rồi!
Bọn họ tìm Vương Vũ nói chuyện, một là vì thanh danh đệ nhất cao thủ của Vương Vũ, hai là không muốn đắc tội quá với Toàn Chân Giáo.
Cho nên chỉ cần Vương Vũ chịu cúi đầu nhận sai, chuyện này bọn họ sẽ cho qua!
Ai ngờ Vương Vũ lại không biết điều như vậy, muốn hắn tỏ thái độ, hắn lại tặng lại một câu "muốn cảm ơn thì khỏi cần!"
Giết người rồi lại còn bảo là khỏi cần cảm ơn, thằng này rốt cuộc kiêu ngạo cỡ nào!
Ngay cả vẻ mặt Huyết Sắc Tường Vi cũng có phần không chịu nổi, bèn lôi kéo Vương Vũ, nói: "Đại thần Thiết Ngưu, Chiến Kỳ đại ca rất dễ nói chuyện, chỉ cần ngươi chịu nhận sai, Chiến Kỳ sẽ bỏ qua chuyện này, chúng ta vẫn qua lại như trước, có được không?"
Vương Vũ trừng mắt chất vấn lại: "Bảo ta nhận sai? Vô duyên vô cớ ra tay đánh con gái mà lại còn có lý hả?"
Huyết Sắc Chiến Kỳ cố nén giận, hỏi: "Vậy đại thần Thiết Ngưu cảm thấy chuyện này nên giải quyết thế nào?"
Vương Vũ chỉ vào Chim Thiên Đường, nói: "Rất đơn giản, bảo tên nhóc này ra xin lỗi bạn của ta! Ta sẽ không truy cứu nữa!"
Vương Vũ đương nhiên không muốn trở mặt hoàn toàn với Huyết Sắc Chiến Kỳ, dù sao bốn cô gái kia còn muốn dựa vào người ta để kiếm cơm, nhưng Vương Vũ chính là kẻ cứng đầu, cho là như thế nào thì là thế đó, vô duyên vô cớ đánh người chính là không đúng! Mặc kệ sau lưng mày có công hội gì, nếu đã tới đây nói chuyện, chắc chắn không thể thiếu chuyện xin lỗi được!
Huyết Sắc Chiến Kỳ nghe vậy thì không thể kìm nén được cơn giận trong lòng: "Nếu không xin lỗi thì sao?"
Vương Vũ thản nhiên đáp: "Vậy người của Liên Minh Huyết Sắc khỏi sống trong thành Dư Huy này nữa!"
"Con mẹ nó, ngươi thực sự cho mình là đại thần rồi à!" Lúc này Huyết Sắc Tu La hét lên, rút kiếm, lao qua bàn, vung kiếm định chém vào đầu Vương Vũ.
Không cho kẻ này kẻ kia sống trong game nữa là câu cửa miệng mà Liên Minh Huyết Sắc thường hay nói với người khác, không ngờ Vương Vũ chỉ là một người mà lại dám ngông ngênh nói lời này.