Vừa chen vào, Vương Vũ đã khó chịu. Chính hắn cao 1m85, là một tên to con lưng hùm vai gấu, thế mà lại chẳng thể chen nổi một cô bé (Cô ta là Kỵ sĩ, thể chất và sức mạnh đều cao hơn Võ sư), điều này không khoa học chút nào!
May là những tân thủ dưới cấp 10 đều được hệ thống bảo hộ, không thì với vài điểm thể chất đó của Vương Vũ, hắn hoàn toàn chẳng thể chen đến trước mặt trưởng thôn được.
"Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài?" Vương Vũ đi tới trước mặt trưởng thôn, khách khí hỏi.
Trưởng thôn cười tủm tỉm: "Thiết Ngưu tới rồi đó à, dạo này thôn ta bị chó hoang làm loạn, ngươi có thể giết mười con Chó Hoang giúp ta được không?"
[Hệ thống nhắc nhở: Nhận nhiệm vụ Chó Hoang Làm Loạn, có hay không?]
Một khung thông báo đột nhiên xuất hiện trước mặt Vương Vũ.
Vương Vũ tiện tay bấm vào "có".
Tất nhiên là phải nhận rồi, không thì mạo hiểm bị chèn chết phi vào đây để làm gì chứ.
Vương Vũ nhận nhiệm vụ xong, cố chen qua đám người chạy ra ngoài thôn.
Khi ra khỏi thôn, Vương Vũ trợn tròn mắt.
Lão trưởng thôn bị mắt mờ à? Chó hoang gây loạn chỗ nào chứ? Thực sự là người đứng khắp nơi mà.
Khắp đồi núi đều là những người chơi mặc quần áo vải thô, đi lòng vòng hệt như những con zombie, thấy quái mới được sinh ra là lao lên như cướp lì xì trong WeChat. Đáng thương lũ Chó Hoang, vừa xuất hiện chưa được ba giây đã được tiễn thẳng đi gặp hệ thống rồi.
Vương Vũ đang ngẩn người thì một con Chó Hoang xuất hiện ngay dưới chân hắn, nhe nanh gầm gừ với hắn.
Chó Hoang Phát Điên (Cấp 1)
HP: 30
MP: 0
Kỹ năng: Cắn xé
Nghe thấy tiếng sủa, Vương Vũ bất giác tung một đòn Đá Tông Ngang, đá bay chó hoang lên trời, sau đó tung một đấm vào thẳng yết hầu của nó.
- 9
- 7
Hai con số đỏ ngầu hiện ra trên đầu con chó.
Cú đấm này của Vương Vũ đánh thẳng vào nơi yếu hại. Với sức mạnh của nắm đấm đó mà ở trong ngoài đời thật, đừng nói là chó hoang, cho dù là sói hoang thì cũng chết thẳng cẳng.
Nhưng con chó này lại khá giỏi, chỉ ẳng ẳng rồi lại đứng dậy, há mõm ngoạm vào đùi Vương Vũ.
Trên đỉnh đầu Vương Vũ nảy ra số - 3
Vương Vũ sững người, nện hai cú đấm xuống đầu con chó, thế mới đánh chết nó.
Chó Hoang chết rồi, rơi lại một đồng.
"Không khoa học, không khoa học chút nào!" Vương Vũ lầu bầu, nhặt đồng tiền lên, đi tới mục tiêu kế tiếp.
Vì người nhiều quái ít, Vương Vũ mất gần nửa tiếng mới giết được mười con Chó Hoang, lần nào cũng phải bốn năm chiêu mới đánh chết được.
Nhưng qua lần sơ sẩy đầu tiên, Vương Vũ đã khôn hơn, không còn bị Chó Hoang cắn trúng nữa, điều này khiến những người chơi khác phải chú ý.
Trong nhiều người chơi như vậy, những cao thủ có kinh nghiệm tất nhiên có thể lần mò ra kỹ xảo liên kích. Nhưng người như Vương Vũ, một chuỗi liên kích là có thể giết chết quái, điều này không dễ chút nào.
Dù sao ngoài chiêu thứ nhất Đá Tống Ngang ra, các quyền còn lại đều cấp A, không những lực tấn công thấp, mà còn chẳng có hiệu quả đặc biệt nào. Tốc độ tấn công của tân thủ cũng không nhanh, nếu tiết tấu không đều nhịp thì rất dễ bị quái đánh trả.
Vương Vũ đánh Chó Hoang xong, trở lại thôn, rồi thoát khỏi trò chơi.
Khi hắn tháo mũ chơi game xuống, Mục Tử Tiên đang cười nhìn hắn: "Trò này cũng không tệ nhỉ. Ăn cơm trước thôi, cơm no rồi hãy chơi tiếp!"
"Ừ!" Vương Vũ đặt mũ xuống, theo Mục Tử Tiên đi ra phòng khách.
Bốn người Lý Tuyết đã ở ngoài đó, nhìn nét mặt mừng rỡ của bọn họ, dường như cũng đang chơi trò này.
"Anh chủ nhà! Chơi game chưa? Cấp mấy rồi?" Mã Lỵ vốn thân thiện trời sinh, thấy Vương Vũ thì vẫy tay hỏi han.
"Cả nửa buổi sáng mà chưa thăng được cấp nào? Anh chơi nghề nghiệp gì vậy? Không phải là Võ sư đấy chứ!" Mã Lỵ hỏi.
Vương Vũ tỏ ra kỳ quái: "Đúng vậy, sao cô biết?"
Mã Lỵ nghe thế thì kinh ngạc: "Trời ạ, không phải chứ anh chủ, nhiều nghề như thế anh không chọn, lại đi chọn cái nghề vô dụng đó chứ?"
Những người khác cũng nhìn Vương Vũ với ánh mắt khác thường, chứa đầy nghi hoặc.
Ngay cả Mục Tử Tiên cũng tỏ ra buồn bực: "Ối, em quên không bảo anh đừng chọn nghề Võ sư!"
Trong hiện thực Vương Vũ là một võ sư siêu cấp, nên việc hắn chọn nghề Võ sư ở trong game là điều quá bình thường, Mục Tử Tiên nhất thời sơ suất, quên luôn chuyện này.
"Sao vậy?" Vương Vũ cảm thấy mờ mịt.
Lý Tuyết ngồi bên giải thích: "Hiện tại Võ sư là nghề nghiệp toàn diện nhất trong Trọng Sinh."
"Thế không phải rất tốt sao?"
"Tốt cái quái gì chứ!" Mã Lỵ nhao nhao nói: "Toàn diện ý là đều về mọi thứ, chẳng công kích chẳng phòng thủ được, thuộc tính các mục đều không cao không thấp, đúng là ăn hại mà..."
Vương Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi cảm thấy cũng được mà."
Lý Tuyết nói: "Giai đoạn hiện tại thì chưa thể hiện rõ, nhưng vẫn có chênh lệch nhất định, vì Võ sư mang tính toàn diện, nghề nghiệp này lại không có kỹ năng tinh thông vũ khí và đồ phòng ngự, cho nên các nghề nghiệp khác có thể ba cái là đánh chết được quái, còn Võ sư thì phải cần bốn, năm đòn... Về sau thuộc tính của vũ khí càng cao, chênh lệch lại càng rõ nét. Cho nên nghề nghiệp này không ổn cho lắm, cũng vì vậy, hiện giờ diễn đàn đang nhao nhao lên rồi.”
"Mẹ, cái game rác gì thế này!" Vương Vũ nghe vậy, bèn oán hận mắng một tiếng.
Vương Vũ không hối hận vì đã lựa chọn nghề Võ sư, hắn đang bực bội! Với loại Võ sư chuyên sử dụng quyền cước như hắn, trong đời thực đã sống thảm lắm rồi, không ngờ vào game cũng thảm như vậy, luyện võ thì có chọc tới ai đâu.
Vẫn là cô bé Y Y hiểu lòng người, an ủi Vương Vũ: "Anh chủ nhà đừng bực, thực ra không phải Võ sư không có ưu điểm, chí ít là không bị giới hạn về nghề nghiệp khi mặc đồ. Sau này chúng em mà kiếm được trang bị nào, không mặc được thì đều sẽ cho anh hết!"
"Vậy thì cảm ơn cô nhé..." Lúc này Vương Vũ thật sự bực rồi, hiện thực đã không thoát được số mệnh bị người ta nuôi, vào game cũng bị bao nuôi nữa.
Ăn xong, bốn cô gái giúp Mục Tử Tiên dọn dẹp bàn ghế, Vương Vũ thì quay về phòng ngủ.
Một lúc sau, Mục Tử Tiên đi vào, vỗ vai an ủi Vương Vũ: "Ông xã đừng nản chí, có câu nói là không có nghề nghiệp rác, chỉ có game thủ rác. Võ sư cũng có ưu điểm mà!"
"Ưu điểm gì?"
"Chí ít thì tạo hình nhân vật cũng khá ngầu chứ sao!" Mục Tử Tiên đáp.
"..." Vương Vũ tiếp tục buồn bực.
Mục Tử Tiên cười nói: "Em đùa thôi, các nghề nghiệp đều được thiết kế cho cân bằng với nhau, nên chắc chắn Võ sư cũng có ưu điểm của riêng nó. Nếu cân bằng bị đánh vỡ, hệ thống sẽ vá lỗi ngay!"
"À!" Nghe Mục Tử Tiên nói vậy, Vương Vũ thấy lòng dễ chịu hơn đôi chút.
Hắn chỉ bực là vì sao Võ sư lại xui xẻo đến thế!
"Đúng rồi bà xã, anh phát hiện trò chơi này không khoa học chút nào!" Vương Vũ đột nhiên nói.
"Như nào ạ?"
Vương Vũ kể: "Không phải nói trò chơi này mô phỏng theo cuộc sống đời thực sao? Vì sao anh đánh quái, cho dù là đánh ở chỗ nào, lượng máu đều giảm xuống giống nhau?"
"Anh đang mở chế độ nào?"
"Chế độ? Là cái gì vậy?" Vương Vũ sửng sốt.
Mục Tử Tiên giải thích: "Trong trò chơi Trọng Sinh này có tất cả hai chế độ, một là chế độ hệ thống, loại kia là chế độ tự do."
"Hai cái này có gì khác nhau?"
"Ở chế độ hệ thống, kỹ năng của các nghề nghiệp đều được chỉnh sửa, các kỹ năng và đòn tấn công thông thường đều được dựa trên thuộc tính của giao diện nhân vật, từ đó tạo ra sát thương! Chế độ tự do thì tự do hoàn toàn, kỹ năng hay tấn công đều được phát huy tùy bản thân! Loại chế độ này giống với trong cuộc sống thực tại, có thể mang tất cả các kỹ xảo ngoài đời vào trong này."
"Nói như vậy, chẳng phải chế độ tự do biến thái hơn chế độ hệ thống rất nhiều?" Vương Vũ ngẫm nghĩ rồi hỏi.
Mặc dù hắn không chơi game, nhưng hắn biết sự chênh lệch giữa hai chế độ này.
"Ha ha!" Mục Tử Tiên cười nói: "Anh cho rằng người trong game đều giống anh à? Ở trong trò chơi, phần lớn người chơi đều là người bình thường, không được hệ thống trợ giúp thì việc chiến đấu cũng trở thành vấn đề. Ví dụ như cung thủ, cho dù là quán quân Olympic cũng chẳng thể nào bách phát bách trúng được!"