"Không thể nào, đệ đã chết hết bốn lần rồi." Chim Thiên Đường sắp khóc rồi, nếu chơi như vậy, gã thế nào cũng sẽ bị đánh bay về thôn tân thủ mất thôi.
Huyết Sắc Chiến Kỳ an ủi: "Yên tâm đi, chúng ta sẽ bí mật bảo vệ đệ."
"Các huynh có làm được không?" Chim Thiên Đường gần như tuyệt vọng.
Huyết Sắc Chiến Kỳ nói: "Đệ là em trai ruột của ta, sao ta có thể hại đệ được, hơn nữa đệ không tin chúng ta, chẳng lẽ cũng không tin hệ thống sao?"
Nghe Huyết Sắc Chiến Kỳ nói như thế, trong lòng Chim Thiên Đường cũng có niềm tin hơn một chút, tuy hệ thống bình thường có phần trơ tráo, nhưng mà đã biến thái lên thì cũng không nói đến đạo lý nữa.
Nghĩ đến đây, Chim Thiên Đường vừa hung hăng cắn răng một cái, bước ra khỏi khu hồi sinh: "Được, ta đi thì ta đi!"
Lại nói Vương Vũ sau khi đánh chết Chim Thiên Đường thì chui vào đám người, cũng không phải hắn không muốn giết mấy Chiến sỹ kia, mà vì biểu hiện yếu một chút mới dễ dàng dẫn dụ Chim Thiên Đường ra, lại giết thêm lần nữa.
Cho nên Vương Vũ vẫn luôn ở gần đó, vốn chưa từng rời đi, mắt vẫn nhìn chằm chằm khu hồi sinh.
Đúng lúc này, Chim Thiên Đường lại xuất hiện, nhìn ngó dáo dác hai bên đường phố một lát, sau đó qua một khúc rẽ thì ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Tất cả mọi người hóng chuyện còn tụ tập ở khu hồi sinh, họ biết rõ đi theo Chim Thiên Đường là có thể nhìn thấy cao thủ giết người, vì thế đuổi theo sát Chim Thiên Đường không rời.
Nhưng cũng vì vậy mà làm cho Chim Thiên Đường sợ hãi quá mức, nếu không có Huyết Sắc Chiến Kỳ nhắc nhở, suýt chút nữa gã đã cho rằng những người này là trợ thủ của Vương Vũ.
Không chạy được mấy bước, Chim Thiên Đường chợt nghe thấy sau lưng một tiếng quát lớn: "Cặn bã, chạy đâu!"
Ngay sau đó Chim Thiên Đường đã nhìn thấy Vương Vũ giẫm lên vách tường, vượt qua nhóm người vây xem đứng trước, phi thân chạy về phía mình.
"Cứu ta tới!" Chim Thiên Đường khóc hô một tiếng, dùng hết sức lực, tăng tốc độ chạy về hướng vệ binh.
Đám người vây xem nhìn thấy Chim Thiên Đường sợ hãi đến mức này, tất cả đều lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ khinh bỉ.
Trong trò chơi mạng sống là vô hạn, chết một lần cùng lắm mất 10% kinh nghiệm, bị người đuổi theo đã hô cứu mạng, tên mặt trắng này sợ đến vỡ mật rồi à! Quá mất mặt rồi!
Chỉ trong vòng một câu nói, Vương Vũ đã đuổi kịp, mà lúc này, Chim Thiên Đường cũng đã chạy đến bên cạnh vệ binh của hệ thống: "Vệ binh đại ca, hắn là người xấu!"
Sức mạnh của vệ binh hệ thống nghịch thiên, trí tuệ nhân tạo cũng nghịch thiên, đương nhiên, đây là trí tuệ của đám vệ binh thấp đến nghịch thiên.
Vệ binh đại ca mặc cho Chim Thiên Đường gào đến khản cả cổ, từ đầu đến cuối đều đứng như bức tượng điêu khắc, ngay cả ánh mắt cũng không chớp, càng đừng nói đến cử động.
Nhìn vệ binh hệ thống ăn trên ngồi trốc, Chim Thiên Đường tuyệt vọng...
Mãi đến tận khi Vương Vũ từ trên trời giáng xuống, cưỡi lên cổ Chim Thiên Đường, đánh gã thành một vệt sáng trắng, vệ binh đại ca mới có hành động, vệ binh chào Vương Vũ một cái, hỏi: "Dũng sĩ đại nhân, ngài đang giết người sao, có cần giúp đỡ gì không?"
Thấy tình cảnh như vậy, tất cả mọi người nháy mắt hóa đá.
Thằng nhóc này chẳng lẽ là con ruột của hệ thống sao? Nhìn thấy giết người trên đường cũng không quan tâm? Còn muốn giúp hắn phạm tội... Không còn đạo lý nữa rồi.
Chim Thiên Đường bị Vương Vũ đánh cho quay về khu hồi sinh, não cũng chập mạch rồi, nằm bò ở khu hồi sinh chỉ vào Vương Vũ, nhảy dựng lên mắng to: "Chó má mẹ mày! Ông đây không đi ra nữa, con mẹ mày lại đến giết ta đi!"
Nhìn không ra, Chim Thiên Đường cũng ra dáng đường hoàng, mà mắng chửi người còn lưu lóat hơn diễn viên diễn xướng, nhanh đến mức sắp thành một chuỗi rồi.
Vương Vũ đen mặt chỉ Chim Thiên Đường hỏi vệ binh: "Có thể bắt hắn ra cho ta không?"
Vệ binh gật đầu nói: "Tuân lệnh!"
Dứt lời, vệ binh một đường xông lên vọt vào khu hồi sinh, lại dùng hết sức kéo Chim Thiên Đường ra.
"Trời ạ!"
Chim Thiên Đường không kịp kêu gào đã bị lôi ra khỏi khu hồi sinh, Vương Vũ bước nhanh tới, túm cổ Chim Thiên Đường, giơ tay vả bôm bốp mấy cái, đánh gã không còn chút hơi tàn.
Chim Thiên Đường lần thứ sáu trở về khu hồi sinh, ánh mắt tĩnh lặng như nước, giống như có thể nhìn thấu sống chết.
Đúng lúc đó, Vương Vũ chỉ huy vệ binh lôi gã ra lần nữa, ánh sáng trắng lóe lên, Chim Thiên Đường đăng xuất rồi.
"Đéo đỡ được!"
Nhìn thấy Chim Thiên Đường đăng xuất, đám người vây xem dần mất đi hứng thú, một trận đuổi giết đặc sắc như vậy lại kết thúc quá nhanh, quá vội vàng.
Thấy Chim Thiên Đường đăng xuất, Vương Vũ hơi sững sờ, hắn cũng đi vào khu hồi sinh, chỉ vào đám Chiến sĩ Liên Minh Huyết Sắc đã bị dọa tới sững người bên trong khu hồi sinh, nói: "Nói với đại ca của các ngươi, nếu còn chưa phục, ngày mai chúng ta đánh tiếp! Đánh tới khi các ngươi phục mới thôi!"
"Ờ..." Bọn chiến sĩ mờ mịt gật đầu.
"Hừ!" Vương Vũ hừ lạnh một tiếng, ánh sáng trắng lóe lên, cũng đăng xuất.
Tháo mũ chơi game xuống, Vương Vũ liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã là tám giờ tối, Mục Tử Tiên chắc đang phụ giúp ở nhà ăn.
Vương Vũ cầm khăn lau mặt một cái, ra khỏi phòng ngủ định đi tắm rửa, ngẩng đầu lại nhìn thấy bốn người Lý Tuyết trong phòng khách, ai nấy đều tâm trạng nặng nề ngồi trên ghế sô pha, không nói năng gì.
Vương Vũ biết đã xảy ra chuyện như vậy thì sẽ có hậu quả gì, con gái ra ngoài cố gắng làm việc đã không dễ dàng, loại chuyện cày tiền này mặc dù hơi mệt, nhưng mà còn nhanh hơn làm nhân viên văn phòng nho nhỏ nhiều.
Thoáng cái đã mất việc, cho dù là ai thì cũng không vui vẻ nổi.
"Anh Vũ..." Khi Lý Tuyết nhìn thấy Vương Vũ thì cô hơi áy náy nói: "Chuyện hôm nay em xin lỗi, nếu không phải em..."
Vương Vũ phất tay ngắt lời nói: "Nói gì vậy! Việc này không trách em cũng không trách anh, muốn trách thì trách tên mặt trắng kia, yên tâm, Quân Đoàn Tường Vi chẳng qua cũng chỉ là công hội hạng hai, anh giúp các em tìm một công hội lớn hơn!"
Vương Vũ vào Toàn Chân Giáo cũng coi như được mở mang kiến thức, ngay lúc này Quân Đoàn Tường Vi chỉ là công hội hạng hai, thực ra với kỹ thuật của các cô, có thể gia nhập Quân Đoàn Tường Vi cũng đã tốt lắm rồi, làm sao họ dám yêu cầu xa vời những công hội lớn hơn.
Lý Tuyết thở dài nói: "Kỳ thực đội cày tiền có yêu cầu không cao với hoàn cảnh công việc, nhưng mà đắc tội Liên Minh Huyết Sắc... Làm sao chúng em còn chơi tiếp game này được nữa... Anh vất vả lắm mới tìm được một công việc, nhưng lại vì em mà... Haizz..."
Hóa ra Lý Tuyết đang lo lắng đắc tội Liên Minh Huyết Sắc, sau này không còn cách nào sống trong game được nữa.
Họ còn khá một chút, đều là người cô đơn, mấy năm nay làm công việc cày tiền, thu nhập cũng không tệ lắm, cũng đủ chống đỡ chi tiêu cuộc sống của họ.
Nhưng Vương Vũ thì không như thế, tuy Vương Vũ và Mục Tử Tiên ngày thường không nói về chuyện nhà mình, nhưng mà Lý Tuyết thông minh như vậy, đương nhiên nhận ra được cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ vô cùng khó khăn, nếu không thì làm sao một đôi vợ chồng mới cưới lại muốn người khác đến quấy rầy cuộc sống của mình chứ.
Vương Vũ cười cười nói: "Em thật là, không cần lo lắng, các em lên diễn đàn lướt qua một lát sẽ biết."
Nói xong, Vương Vũ vào nhà vệ sinh.
Ở trong game, Vương Vũ nấp trong đám người xem phục kích Chim Thiên Đường, nghe thấy đám người vây xem nói, họ đều nhìn thấy bài trên diễn đàn rồi mới chạy đến đây xem...
"Diễn đàn?" Bốn cô gái hai mặt nhìn nhau.
"Mã Lỵ, đưa máy tính cho chị!"
"Vâng."
Lý Tuyết nhận lấy máy tính, thành thạo mở diễn đàn game Trọng Sinh.
Chỉ thấy trang đầu diễn đàn đều đang thảo luận chủ đề Liên Minh Huyết Sắc.
"Võ sư điên cuồng, máu đổ trên phố, giận dữ giết chết người đẹp trai nhất game Chim Thiên Đường sáu lần."
"Toàn Chân Giáo lại có thêm một cao thủ, Liên Minh Huyết Sắc không chịu nổi một đòn."
...
Bài đăng như vậy, trực tiếp spam khắp diễn đàn, nếu không phải bản thân mình có kinh nghiệm, mấy cô gái còn tưởng rằng diễn đàn bị người ta đánh sập.
Lý Tuyết mở bài đăng tên là "Không phục thì đánh tiếp, đánh đến khi phục mới thôi." được ghim lên đầu trang. Trong bài này có trình bày kỹ càng tỉ mỉ những chuyện đã xảy ra, hơn nữa còn thêm vào hình ảnh ngoạn mục khi Vương Vũ giết người.