"À, vậy ta yên tâm rồi." Mọi người đều thoải mái, xem ra bọn họ đều cho rằng bản thân là cao thủ, đạo hữu chết còn bần đạo vẫn sống là được.
Chỉ có mình Vương Vũ thở dài: "Ôi... Khó chơi ghê."
Mọi người tò mò: "Nó có đánh ngươi đâu, ngươi thở dài cái gì..."
Đừng thấy những người này luôn tỏ ra kiêu ngạo không phục, nhưng trong lòng thì bọn họ cực kỳ công nhận thực lực của Vương Vũ.
"BOSS không đánh ta, chẳng phải các người sẽ xong rồi à?" Vương Vũ nói.
"Đệt mợ!!"
Sự tôn nghiêm của đám cao thủ bị chà đạp trước nay chưa từng có.
"Vậy phải làm sao bây giờ? BOSS sắp xông tới rồi." Doãn Lão Nhị đứng ở hàng đầu hỏi.
Nay quái nhỏ chặn cửa, BOSS ở phía sau, quăng quái nhỏ thì khó giữ được trụ sở, còn không đánh BOSS thì khó giữ được mạng nhỏ, đây là sự lựa chọn lấy bỏ thật khó khăn.
Vô Kỵ trầm ngâm nói: "Xuân huynh và lão Nhị máu cao da dày, chắc chắn BOSS sẽ không đánh hai người, nên hai người chặn cửa, năm người chúng ta đi ra sau quái nhỏ tung chiêu, đừng cho BOSS tiếp cận quái nhỏ."
"Như vậy có được không?" Danh Kiếm Đạo Tuyết cẩn thận hỏi: "Đây chính là quái nhỏ có lực chiến hơn một trăm đó, đụng cái là ăn đủ rồi."
Vô Kỵ nói đầy khinh thường: "Hừ, chẳng lẽ ngươi không tin vào kỹ thuật của ta?"
"Ặc, thôi được rồi."
"Đưa ta đến trên tảng đá, các người nghe ta chỉ hủy."
Vô Kỵ vừa nói xong, Bao Tam ra chiêu đầu tiên, một bộ công kích tiêu diệt tên Đạo Tặc Lạc Nhật ở trước nhất, bốn người che chở Vô Kỵ xông ra ngoài.
Tảng đá kia chỉ nằm ở phía trước mười mét, năm người nhanh chóng tiến đến bên cạnh tảng đá. Sau đó Bao Tam giơ tay đẩy Vô Kỵ lên trên.
Tảng đá này cao không khác gì bờ tường, đám quái nhỏ hoàn toàn không thể leo lên được, ngoài tên nỏ của Đạo Tặc Lạc Nhật ra, hoàn toàn không có người đánh tới hắn ta, cho nên phải nói là Vô Kỵ tương đối an toàn.
Minh Đô hâm mộ Vô Kỵ không thôi, quay sang nói mọi người: "Nào, giơ tay ra để ta cũng lên đó."
Mọi người đều lắc đầu, chẳng ai muốn làm thang cho tên tiện nhân này.
Vô Kỵ nói: "Minh Đô, sát thương ma pháp của ngươi cao như vậy, ngươi vòng ra phía sau giúp Thiết Ngưu đi.
Minh Đô nhìn thoáng qua Vương Vũ đang quyền đấm chân đá ngáng đòn BOSS ở cách đó không xa, vui vẻ nói: "Ok!"
Nhìn BOSS này ngốc nghếch như thế, nếu làm thịt được nó thật thì không biết sẽ nhận được bao nhiêu điểm đây.
Nghĩ tới đây, Minh Đô quay người lập tức phóng tới chỗ BOSS, miệng thì hô hào "cháu trai nhìn sét này!", rồi tung một sét đánh lên đầu Urtus.
- 844
Một con số đỏ ngầu bay lên trên đỉnh đầu Urtus.
Urtus vốn không có gì vấn vương, một lòng một dạ muốn vào sinh ra tử với đám đàn em, lập tức giật mình, trợn đôi mắt đỏ ngầu to như chuông đồng, đổi hướng, thu đao cúi người, một chiêu Xung Phong làm dấy lên tro bụi mù mịt, lao thẳng tới chỗ Minh Đô.
"..."
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sửng sốt, Vương Vũ đánh lâu như vậy mà BOSS người ta còn chẳng thèm để ý, Minh Đô chỉ vung tay một cái đã kéo được thù hận, xem ra Minh Đô này mang khuôn mặt trào phúng trời sinh, không làm tanker quả đúng là phung phí thiên phú này.
"Đệt! Thật không khoa học chút nào! Ông đây vô địch thiên hạ, sao lại thành quả hồng mềm... Vô Kỵ còn yếu hơn ta mà..."
Minh Đô vừa kêu gào vừa lăn lộn tránh né Xung Phong, dùng cả tay cả chân chạy tới chỗ Vô Kỵ.
Vô Kỵ ở trên tảng đá, nhàn nhã và khinh bỉ: "Ngươi đúng là không yếu, nhưng ngươi xấu xí chứ còn gì nữa."
Urtus thấy Minh Đô tránh né được Xung Phong của mình, thét lớn một tiếng rồi nhảy lên thật cao, dùng Băng Sơn Kích đánh thẳng tới lưng Minh Đô.
"Ôi đệt mẹ nó!"
Minh Đô không thể né tránh, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết, đúng lúc này Vương Vũ nhảy tới chắn trước người hắn ta.
Minh Đô vui vẻ reo lên: "Ngưu huynh, ngươi chính là cha mẹ tái sinh của ta..."
Vương Vũ mặc kệ Minh Đô, hắn duỗi hai tay ra kéo Urtus vào trong ngực, sau đó tung hai cú Lên Gối thật mạnh, rồi quẳng nó sang một bên.
Lúc này Minh Đô đã chạy đi rồi.
Urtus vung thanh đao to đùng lên, Toàn Phong Trảm chém lên người Minh Đô.
Vương Vũ giơ một tay, phát động Cầm Vân Thủ, Minh Đô đang há hốc mồm bị cưỡng ép kéo tới trước người Vương Vũ.
May là kỹ năng của đồng đội chỉ có hiệu quả chứ không tạo ra sát thương, không thì với chút xíu máu kia của Minh Đô, bị Vương Vũ túm như vậy thì chắc chắn cũng cạn sạch rồi.
"Nhìn cái đầu ngươi, giáng sét BOSS đi!" Vương Vũ quát lên với Minh Đô.
Minh Đô mới sực tỉnh, vung pháp trượng tung ra từng đạo lôi điện.
Toàn thân Urtus bọc trong giáp sắt, ma phòng không cao, ma pháp hệ lôi điện lại còn có tăng thêm nên đại pháp sư hệ lôi Minh Đô giáng sét làm cho Urtus ngơ người ra.
Vương Vũ nhân cơ hội này áp sát Urtus, tìm cơ hội tung chiêu.
Chờ khi đao của Urtus sắp chém vào Minh Đô, Vương Vũ lại vung tay kéo Minh Đô sang bên người... Nghề nghiệp Võ sư vốn ăn thua nhờ liên kích, so với các nghề nghiệp cận chiến khác thì thời gian hồi chiêu của Võ sư ngắn tới mức khiến người ta giận dữ.
Có Vương Vũ hỗ trợ, Minh Đô ngay cả di chuyển còn lười, phải nói tung chiêu phép rất sung sướng, trái một sét, phải một sét, rảnh rỗi lại ném ra một Hỏa Cầu, chỉ cần không đánh hụt là được. Lượng máu của Urtus đang giảm xuống một cách rất rõ rệt.
Phía bên kia, bốn người Vô Kỵ cũng dần dần nắm giữ được nhịp độ, những con quái nhỏ này có lực chiến cao nhưng phòng ngự thấp, chỉ cần buff trị liệu kịp thời thì việc giết chúng nó vẫn rất dễ dàng.
Kỹ thuật của Vô Kỵ là cấp bậc cao cấp, nắm bắt thời cơ tung thuật phục hồi rất chuẩn, tung chiêu chính xác, tuyệt đối không lãng phí chút nào. Ba người Bao Tam hoàn toàn không phải lo lượng máu còn bao nhiêu, cứ đối đầu chính diện với lũ quái nhỏ là được.
Lúc này Vô Kỵ đứng trên tảng đá, chỉ huy ba người kia sang đông lùi tây, giết sạch toàn bộ đám Đạo Tặc Lạc Nhật có thể uy hiếp đến bản thân.
Đạo Tặc Lạc Nhật là lũ quái tấn công chủ yếu trong đám quái nhỏ, hiện giờ chúng bị tiêu diệt sạch, không chỉ Vô Kỵ được an toàn hẳn, áp lực trị liệu cũng giảm mạnh xuống.
Quái nhỏ không có lực lượng tấn công, ngay cả áp lực thủ vệ bên phía Xuân Tường cũng giảm xuống không ít. Vốn là bị động chịu đánh, nay lại còn có thể bất thình lình đánh đám quái nhỏ vài cái.
Những người đứng xem trên vách núi, nhìn trận chiến dưới hẻm, đã không thể nói nên lời...
Đây là một lũ người biến thái tới cỡ nào!!!
Chiêu số của hệ thống vốn nhiều như vậy, quen thuộc nhịp độ thì mọi thứ đều không khó như tưởng tượng.
Dù sao đây là nhiệm vụ cấp A, mãi cho tới khi đám quái nhỏ bị tiêu diệt dần dần tới lúc gần hết, không có gì có thể gây chuyện thêm được nữa, mọi người mới coi như thở phào một hơi.
Cùng lúc đó BOSS Urtus cũng không chịu được nữa, gầm lên một tiếng rồi linh hồn bay về với trời xanh, để lại một đống đồ.
Trong thế giới game Trọng Sinh hiện tại, Urtus có thể là con BOSS uất ức nhất, từ lúc sống đến lúc chết, phải nói là lượng sát thương mà nó tạo ra là 0... Nó cũng được coi như một loại BOSS kỳ ba trong đám BOSS.
Urtus chết rồi, người bên Toàn Chân Giáo nhận được nhắc nhở từ hệ thống: Đang tính toán điểm tích lũy, không được đăng xuất trong vòng mười phút, nếu như xảy ra sai lầm, hệ thống không chịu trách nhiệm.
"Mẹ nó! Thế là chết rồi? Đơn giản quá đi mất, ta đúng là thiên tài!" Lão Lý mừng rỡ như điên, cúi người định nhặt đồ. Cho tới bây giờ hắn ta chưa từng nghĩ rằng chỉ hai người mà lại có thể vượt 25 cấp làm thịt được BOSS Hoàng Kim.
"A, lão Lý, ngươi vẫn chưa chết à?" Mọi người thấy Minh Đô bị BOSS đuổi theo lâu như vậy mà vẫn nhảy nhót tưng bừng, đều cảm thán thốt lên.
Minh Đô đắc chí: "Tất nhiên! Ông đây là thần rồi mà, nói cho các người biết, ta còn chả mất giọt máu nào mà lại giết được BOSS!"
"Khụ khụ!" Vương Vũ đứng bên cạnh ho khan một tiếng nhưng không nói gì.
Minh Đô cuống quít nói: "Dĩ nhiên, chủ yếu là do Vương Vũ phối hợp rất tốt với ta."
"Hừ!" Mọi người khinh bỉ, dù có nhắm mắt thì bọn họ cũng biết là không có Vương Vũ, Minh Đô không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.