“Đánh cái rắm ấy! Chờ ngươi về để chia tiền, nhanh qua đây nào!” Minh Đô đập bàn la lên, thuận tay ném một tia sét về phía sau Vương Vũ.
“Móa! Ngươi muốn chết hả lão Lý!” Vương Vũ sợ hết hồn, vội vã né tránh, sắn tay áo đi đến phía Minh Đô.
Minh Đô thấy thế vội vã nhường vị trí lại, nói với Vương Vũ: “Ngưu huynh, mời ngài ngồi...”
“Hừ...”
Sau khi Vương Vũ ngồi xuống, bảy người mở to mắt nhìn Danh Kiếm Đạo Tuyết.
Vừa nói chia tiền Vương Vũ liền nghĩ tới, ngày hôm qua hắn còn cược hai trăm vàng.
Danh Kiếm Đạo Tuyết nhìn lại mọi người, mãi không có bất kỳ động tác nào.
“Oh fuck, Danh Kiếm Đạo Tuyết, ngươi được chưa vậy, nhanh lên nào!” Minh Đô lại bắt đầu thúc giục Danh Kiếm Đạo Tuyết.
Danh Kiếm Đạo Tuyết cười ha hả: “Ta muốn xem rốt cuộc các ngươi quýnh đít như khỉ ngồi chảo sắt tới mức nào...”
“Móa nó, Danh Kiếm Đạo Tuyết, ngươi nên đổi tên Đạo Tuyết ti tiện đi là vừa!” Minh Đô mắng to.
Xuân Tường lắc đầu nói: “Lão đây cảm thấy trong tên mà có chữ Minh đều rất ti tiện.”
“Đệt, Xuân huynh!” Minh Đô nghiến răng.
“Ha ha! Được rồi, không đùa các ngươi nữa.” Danh Kiếm Đạo Tuyết đùa đủ, bèn lôi một đống túi tiền lớn trong bao ra.
Thấy một đống túi tiền đầy bàn như cái núi nhỏ, Ký Ngạo trợn mắt nói: “Ôi đệt, đây là lần đầu tiên ta thấy nhiều tiền như vậy đó!”
“Đáng tiếc chỉ có một đồng là của ngươi thôi...” Danh Kiếm Đạo Tuyết cười, lấy dao găm ra khều một cái, chọn một vàng đưa đến trước mặt Ký Ngạo.
Ký Ngạo siết vàng, vẻ mặt rất bối rối: “Đây chính là lần đầu tiên ông đây thắng tiền đó, cực kỳ có giá trị kỷ niệm, ta phải cất mới được.”
Cất vàng vào túi là nó sẽ biến thành chữ số ngay, thật không biết tên nhóc này cất như thế nào, cất vào túi áo ư? Đánh nhau rớt mất thì sao?
“Lão Nhị, của ngươi!” Danh Kiếm Đạo Tuyết lại gẩy một vàng đẩy đến Doãn Lão Nhị đang ngồi bên cạnh.
Vẻ mặt Doãn Lão Nhị còn phức tạp hơn: “Sớm biết như vậy ta đã cược thêm mấy vàng rồi...”
Ký Ngạo thoải mái: “Con ruồi dù nhỏ cũng là thịt, ít nhất ngươi còn lời được một vàng đâu.”
Doãn Lão Nhị nói: “Ta hiểu đạo lý đó, nhưng chính ta cũng không nghĩ được, vì sao loại người ti tiện như lão Lý lại có thể thắng được một trăm vàng chứ.”
“Hừ...” Ký Ngạo nhìn Minh Đô một hồi lại nhìn Danh Kiếm Đạo Tuyết một lúc, sau đó nói: “Tên đệm của người ta đều là Minh cả đấy...”
Bao Tam năm trăm vàng, Vô Kị năm trăm vàng, Xuân Tường một nghìn vàng, Đạo Tuyết để lại cho mình một nghìn vàng, tiền trên bàn cũng không vơi đi là bao.
Thấy số tiền trên bàn, lại nhìn Vương Vũ một chút, tất cả mọi người buồn chán.
Hai mươi nghìn vàng nha! Tất cả mọi người còn đang cố gắng vì một vàng, mà tên nhóc Vương Vũ này lại chỉ một lần đã suýt tạo ra khủng hoảng tài chính rồi.
“Ha ha, đều là của ta...” Ngay lúc mọi người ghen tỵ, Vương Vũ đưa tay ôm hết đống vàng kia vào lòng.
Danh Kiếm Đạo Tuyết lại móc ra một túi tiền nói: “Thanh vũ khí Ám Kim kia đã bán rồi, người ta mua hai trăm bốn mươi đồng, tám người mỗi người được 30 vàng.”
Lúc phát đến Vương Vũ, Vương Vũ phất tay tỏ vẻ hào phóng: “Ngươi giữ lại uống trà đi!!”
Đại gia hai mươi nghìn vàng đã là người giàu nhất trò chơi, không để ý mấy đồng chinh này.
“Nói thừa, ta hoàn toàn không định đưa cho ngươi!” Danh Kiếm Đạo Tuyết khinh thường liếc tên nhà giàu mới nổi Vương Vũ, tự tay nhét 30 vàng vào trong túi.
Xuân Tường đếm 100 vàng từ trong túi của hắn rồi đưa cho Vương Vũ, nói: “Tiền hai quyển sách kỹ năng ngày hôm qua.”
Vương Vũ cười cười, cúi đầu nói với Xuân Tường: “Tiền này ngươi giữ đi! Coi như ta gửi lì xì trước cho con ngươi... Chuyện ngày hôm qua ta thật sự rất cảm ơn ngươi.”
“Hả?” Vẻ mặt Xuân Tường đầy mờ mịt, không biết Vương Vũ cảm ơn hắn ta cái gì nữa.
Dĩ nhiên hắn ta không biết, nếu như không phải hắn ta thoát ra giúp cho vợ mình làm khuấy động tiếng lòng của Vương Vũ, Vương Vũ sẽ không đi tìm Mục Tử Tiên, nếu như lúc nữa chỉ trễ một chút, sợ rằng Mục Tử Tiên sẽ chịu thiệt, ở trong lòng Vương Vũ, Mục Tử Tiên còn quan trọng hơn tiền bạc rất nhiều.
Chia tiền xong, Vô Kị phất tay ra hiệu mọi người im lặng, sau đó nói: “Hoạt động tết Âm lịch buổi chiều mới bắt đầu, bây giờ chúng ta muốn làm gì đây?”
“Đánh phụ bản thôi...” Vương Vũ đề nghị, hắn là người duy nhất chưa quét phụ bản.
Bao Tam nói: “Tám người chúng ta chia hai đội thì sẽ bốn người thì thiếu một, hoặc ba thì thiếu hai, đánh như vậy không được.”
“Game gì tệ vậy, lẽ nào không có phụ bản tám người cùng đánh ư?”
“Có! Nhà Thờ Huyết Sắc cấp Tinh Anh!” Vô Kị nói.
“Độ khó Tinh Anh à, đề nghị này không tồi, rất có tính khiêu chiến.” Mọi người nghe Vô Kị nói như vậy đều nhao nhao đồng ý.
Cũng chỉ có thể là một đám cao thủ thôi! Đổi thành một đội ngũ bình thường đều sẽ thấy đề nghị này khá là không biết lượng sức.
Trong Trọng Sinh, các phụ bản được chia làm năm cấp độ từ dễ đến khó là: Thường, Tinh Anh, Vực Sâu, Ác Mộng và Địa Ngục.
Quái phụ bản không hề dễ đối phó như quái dã ngoại, quái nhỏ bên trong phụ bản đều là cấp Tinh Anh, so với quái đồng cấp thì lợi hại hơn nhiều.
Nên cho dù phụ bản Thường, thời điểm mới mở ra chưa từng tiến công chiếm đóng, cũng phải đánh nhiều lần mới có thể vượt qua, huống chi là phụ bản Tinh Anh.
Hình thức giả lập thế giới ảo cùng với hình thức chơi game bàn phím và chuột có nhiều điểm khác nhau. Ở trong game online hình thức mô phỏng toàn diện này, người chơi phải đều tự mình vác đao ra trận, xông tới đánh quái, không chỉ là khảo nghiệm năng lực phản ứng và năng lực trên kỹ năng thao tác, còn khảo nghiệm rất nhiều tố chất tâm lý cùng với tố chất cận chiến.
Dưới tình huống này thì người am hiểu đánh nhau sẽ quen thuộc với game dễ dàng hơn.
Thế nhưng trên thế giới nào có nhiều phần tử hiếu chiến như vậy, cho nên đa số người chơi vẫn rất khó thích ứng, dù sao người thích chơi game đa phần đều là đám con trai thích ở lì trong phòng, quay tay thì còn tạm được chứ đánh lộn gì gì đó thực sự là điểm yếu bẩm sinh, cho nên nghề nghiệp Võ sư không thể hiện được ưu thế thì đa phần đều là vì lý do này.
Dài thêm một tấc, mạnh thêm một tấc *, người không có kinh nghiệm cận chiến, trong tay nắm vũ khí thì mới thấy yên tâm, lúc đánh quái thì lòng cũng chắc chắn hơn hẳn.
Vì đề phòng game quá khó khiến người chơi chạy mất nên công ty game hạ thấp thuộc tính quái nhỏ dã ngoại hết mức, để cho người chơi có thời gian thích ứng.
Nhưng mặc dù như thế thì trong thời gian test, cao thủ trong game online truyền thống cũng bị quái phụ bản hành cho không ít, cho nên sau khi beta, công ty game dứt khoát đẩy phụ bản Nhà Thờ Huyết Sắc cấp 10 ban đầu lên hẳn cấp 15, như vậy thì còn có thể đơn giản một chút.
Dựa theo tình huống trước mắt thì muốn đánh phụ bản Tinh Anh, lên tới cấp 20 mới nắm chắc khoảng tám phần mười mà thôi.
Dĩ nhiên là đối với đám người hơn cấp 10 đã dám phòng thủ lãnh địa công hội mà nói, khiêu chiến phụ bản Tinh Anh gì đó chỉ là trò trẻ con, nếu như đủ người thì việc cấp 15 đã khiêu chiến phụ bản độ khó Địa Ngục, bọn họ cũng không phải không làm được.
Vì Nhà Thờ Huyết Sắc là phụ bản đầu tiên trong Trọng Sinh, cho nên độ khó Thường thiết lập là phụ bản dành cho năm người.
Độ khó từ Tinh Anh trở xuống thì cho từ năm đến mười người, độ khó Vực Sâu thì ít nhất phải mười người.
Hiệm tại người chơi cấp 15 đang dần dần nhiều hơn, lúc đội ngũ tám người bọn họ đi đến Nhà thờ Huyết Sắc, trước cửa nơi đây đã có vài đội ngũ.
Từ xa thấy đội ngũ tám người Toàn Chân Giáo đi tới, không ít người đều có chút khó chịu: “Phụ bản này cho năm người, họ tám người làm sao đánh chứ?”
“Không phải bọn họ định đánh bản Tinh Anh chứ...” Có người suy nghĩ rồi hỏi.
“Đùa gì vậy, hôm qua ca ca của ta bọn họ đã đánh qua Nhà Thờ Huyết Sắc rồi, độ khó Thường mà còn suýt nữa chết cả đám. Đi chọn độ khó Tinh Anh, đây không phải đi tìm chết sao?”
Có người xem thường nói: “Hừ, ca ca ngươi không làm được không có nghĩa là người khác không làm được!”
“Đánh rắm, ca ca của ta chính là thành viên nòng cốt của Liên Minh Huyết Sắc đấy! Đội ngũ của bọn họ là đội Tinh Anh!”