"Đây là Niên Thú?" Vương Vũ bước tới, đá một con Niên Thú một cái thật mạnh, lòng đầy nghi hoặc: "Gan bé thế này mà cũng là quái của hoạt động à?"
"Ngào!!"
Con thú này trông có vẻ đáng yêu, nhưng bị Vương Vũ đá một cái thì lập tức gầm lên, vồ tới.
Cú nhào đó làm Vương Vũ giật nảy mình, mụ, đúng là Niên Thú thì không thể trông mặt bắt hình dong, tốc độ của nhãi con này rất nhanh, đâm vào người Vương Vũ làm hắn không kịp đề phòng, lại còn khiến lượng máu giảm xuống 30%.
Hiện giờ cả ma phòng và vật phòng của Vương Vũ có thể so được với Chiến sĩ khiên thuẫn, nhưng hắn lại bị một cú đâm của Niên Thú làm mất đi một phần ba thanh máu, có thể thấy được sát thương của ba con Niên Thú kia cao cỡ nào, nếu cả ba con cùng lao tới, e là đã đâm chết hắn rồi.
Thấy được sự lợi hại của Niên Thú, Vương Vũ không dám coi thường. Hắn khuỵu gối, dồn trọng tâm cơ thể xuống, một tay bảo vệ bụng, tay kia bày tư thế.
Niên Thú lại lao tới, nhưng lần này là cả ba con cùng xông lên.
Ánh mắt Vương Vũ nghiêm lại, khi ba con Niên Thú kia lao tới trước người, hắn nhẹ nhàng nhảy lên qua đỉnh đầu chúng nó, đồng thời hắn cúi người xuống, tiện tay bắt lấy cần cổ của con Niên Thú ở giữa.
Ba con non này không to hơn giống chó Chihuahua là bao, lúc này bị Vương Vũ bắt lấy. Vương Vũ bắt được Niên Thú, đang định đánh thì con non này bỗng rống lên một tiếng, trên đỉnh đầu Vương Vũ lập tức hiện lên vòng sao, hắn lại bị làm choáng.
Mẹ nó, hệ thống luôn tạo ra những thứ kỳ quặc, không phù hợp lẽ thường chút nào...
Cũng may thời gian làm choáng của Thú Vương Hống chỉ kéo dài 1,5 giây, trôi đi nhanh chóng, Vương Vũ vừa hoãn thần lại, đám Niên Thú con này lại lao tới.
Chỉ số thông minh của lũ quái ở chế độ hệ thống này khiến người ta cảm động quá đáng, cùng một chiêu thức, chả nhẽ sẽ mắc mưu hai lần?
Vương Vũ lại nhẹ nhàng lướt qua đỉnh đầu chúng nó, lần này hắn không giơ tay bắt Niên Thú nữa, mà giơ chân nhấc một con Niên Thú con lên.
Đá Tống Ngang của Vương Vũ có hiệu quả gây choáng, Niên Thú con bị choáng không thể phát ra Thú Vương Hống, bị Vương Vũ chà đạp một trận rồi bị quăng ra ngoài.
Cứ như thế qua vài hiệp, ba Niên Thú con bị Vương Vũ đánh thành vệt sáng trắng, để lại ba rương báu.
Rương báu này cũng là một điểm đặc sắc của game Trọng Sinh, trong thôn tân thủ, khu dã ngoại hay phụ bản, chỗ nào cũng có thể có rương báu.
Thông thường rương báu được chia làm ba loại, rương báu Thanh Đồng, rương báu Bạch Ngân và rương báu Hoàng Kim. Đương nhiên nghe nói rằng trong hang của BOSS Thần Cấp có loại rương báu cao cấp hơn, nhưng đó cũng chỉ là nghe đồn.
Những loại rương báu này có hai cách để mở. Cách thứ nhất là sử dụng chìa khóa.
Giống với rương báu, chìa khóa cũng được chia làm ba loại tương ứng, đó là Hoàng Kim, Bạch Ngân và Thanh Đồng. Chìa khóa cấp cao có thể mở được bảo rương cấp thấp. Ví dụ như chìa khóa mà Vương Vũ lừa được từ chỗ Howard là cấp Bạch Ngân, có thể mở được hai loại rương báu là Bạch Ngân và Thanh Đồng.
Một cách mở rương báu nữa là Đạo tặc, bởi vì chiêu thức bị động của Đạo tặc chính là mở khóa, mặc dù Đạo tặc từ cấp 20 trở xuống chỉ có thể mở được rương Thanh Đồng, nhưng điều này vẫn làm cho nghề nghiệp này vượt lên so với những nghề nghiệp khá không ít. Cho nên trong game Trọng Sinh này, gần ba mươi phần trăm người chơi đều chọn nghề Đạo tặc.
Cũng vì điều đó, trên diễn đàn thường xuyên có người chế giễu: Nếu nói Pháp sư là con ruột, thì Đạo tặc rất có khả năng là con cả... Võ sư thì lại là con rơi nhặt ngoài đường...
Đây là ba rương báu Bạch Ngân, Vương Vũ lấy chìa khóa ra mở rương, nhận được ba mươi điểm tích lũy và còn nhận được ba pháo loại to...
"Mẹ nó..." Vương Vũ thật muốn chửi thề, vất vả lắm mới diệt được ba nhãi con đáng ghét kia, thế mà lại rơi ra thứ này...
Pháo cỡ lớn: Có thể phát nổ, tạo ra tiếng vang lớn, chúc mọi người năm mới an khang.
[Hệ thống nhắc nhở: Có muốn đốt pháo không?]
Đốt cái đầu ngươi! Không đốt!
Dãy núi Lạc Nhật này vốn trời khô vật hanh, phóng hỏa đốt rừng là vào nhà giam ngồi, Vương Vũ biết thừa điều đó.
Trong lúc giết Niên Thú, đám quái Tay Súng Lang Thang lại sinh ra. Vương Vũ vừa định chiến đấu tiếp, Xuân Tường đã gửi tin nhắn tới.
"Thiết Ngưu hiền đệ, bần đạo bấm tay tính toán, hai người huynh đệ chúng ta đang có vận may giáng xuống...."
"Nói tiếng người đi!"
"Giết Niên Thú không?" Xuân Tường hỏi.
"Không giết! Lừa đảo không!" Vương Vũ đã hoàn toàn không tin tưởng gì vào hệ thống nữa, đánh đấm cả nửa ngày mới cho ba quả pháo, không phải là lãng phí thời gian à.
Xuân Tường khuyên nhủ: "Giết Niên Thú được điểm tích lũy đó, hệ thống dù vô sỉ gian lận với tỉ lệ rơi, nhưng bề ngoài thì vẫn phải cho đủ."
Vương Vũ suy nghĩ cẩn thận, đúng là như vậy thật, bèn hỏi: "Ngươi đang ở đâu?"
"Dãy núi Lạc Nhật, tọa độ 2584.3154, mau tới đây!"
"Ừ!"
Vương Vũ đáp lại một tiếng, rồi vội vàng chạy tới tọa độ của Xuân Tường.
Chỗ Xuân Tường cách nơi Vương Vũ đang đứng không quá xa, nơi đó là khu quái cấp 25. Trong giai đoạn hiện tại, số người có thể giết quái hơn 10 cấp là rất ít, mà Xuân Tường lại là một trong số đó.
Khi Vương Vũ tìm thấy Xuân Tường, ông chú này đang lén lút nằm úp trên một gò đất, không biết là đang nấp đó nghĩ trò xấu xa nào.
Vương Vũ đi tới, vỗ lên bả vai Xuân Tường: "Ngươi đang làm chi vậy?"
Xuân Tường bị vỗ bất ngờ, giật nảy mình lên, theo bản năng lăn sang một bên, giơ pháp trượng định tấn công. Nhưng khi hắn ta thấy Vương Vũ, mới thở phào một hơi, nói: "Ngươi làm ta sợ chết khiếp, sao ngươi đi đường mà không tạo ra tiếng vậy?"
Vương Vũ là người tập võ, hắn đã quen với việc đi không tạo ra tiếng động.
"Ừm... Niên Thú đâu?" Vương Vũ hỏi.
"À, ở đằng kia kìa! Ngươi mau núp xuống!" Xuân Tường chỉ vào bên kia của gò đất.
Vương Vũ nằm xuống, nhìn theo hướng Xuân Tường chỉ, thấy bên đó, mười mấy người chơi đang bao vây tấn công một con Niên Thú cỡ to.
Con Niên Thú này trông to không khác gì chó ngao Tây Tạng trưởng thành, trông khá bụ bẫm, so với ba con Niên Thú con kia thì trông nó oai phong hơn rất nhiều.
Đừng thấy con Niên Thú này không lớn, nhưng tốc độ và công kích của nó lại cao tới đáng sợ.
Những người chơi này bị Niên Thú đâm vào, lung lay muốn ngã xuống, nhưng bọn họ vẫn duy trì trận thế, không hề rối loạn. Được ánh sáng trị liệu của bốn người khác, hai tanker đứng rất vững.
Những nghề nghiệp tung chiêu tầm xa tuy đã cố hết sức, nhưng vẫn bị thù hận của Niên Thú bám theo gắt gao.
"Chúng ta đang chuẩn bị cướp quái?" Vương Vũ hỏi Xuân Tường.
Ở trong game, cướp quái của người khác chẳng khác nào giết cha mẹ người ta, Vương Vũ biết về điều này từ hồi còn ở thôn tân thủ.
Xuân Tường cười trông rất đáng khinh: "Đương nhiên!"
"Điều này không được tốt cho lắm.." Vương Vũ tự nhận mình là một con người chính trực, lúc này bắt đầu do dự.
Xuân Tường mắng: "Ngươi có ngốc không vậy? Chơi game mà thôi, đương nhiên chơi sao cho vui là được, đúng không?"
"Nhưng làm vậy thì không có đạo đức tí nào..."
"Lúc ngươi lừa gạt sách kỹ năng của người khác, có thấy ngươi cảm thấy không có đạo đức đâu." Xuân Tường khinh bỉ.
Vương Vũ nói: "Nhưng đó là NPC..."
Xuân Tường tiếp tục dạy dỗ: "Có câu là chúng sinh bình đẳng, bất kể là NPC hay người, hành vi lừa gạt đồ của ngươi đều là không có đạo đức, cướp quái mà thôi, có cái chó gì đâu, Niên Thú cũng có phải của nhà bọn họ đâu."
Xuân Tường nói tới đây, Vương Vũ đã bắt đầu có hứng thú, vì vậy hắn bèn hỏi Xuân Tường: "Nếu bị nhận ra thì làm sao?"
Xuân Tường cười hì hì, lấy hai miếng vải rách ra rồi chia cho Vương Vũ một miếng: "Lấy cái này che mặt lại, sau đó che huy hiệu đi, không phải là được rồi sao."
"..." Thấy Xuân Tường chuyên nghiệp như vậy, Vương Vũ kinh ngạc thốt lên: "Có phải ngươi thường xuyên làm thế này không?"
"Khì khì! Theo ta!" Xuân Tường không trả lời mà tung người nhảy ra, ném một chiêu Bẻ Cong vào nhóm người kia.
Những người chơi này đang đánh hăng hái, mắt thấy thanh máu của Niên Thú đã bị đánh cho chỉ còn 40%, nay bị một chiêu Bẻ Cong của Xuân Tường làm cho rối loạn đội hình, dính đòn cả lũ, thế là bị Niên Thú cắn chết hai Chiến sĩ.