‘Ngày 10 tháng 3, người Xích thôn thành công tìm được Bồi Nguyên thảo. ’
‘Ngày 11 tháng 3, thôn trưởng dẫn người thành công săn được hai con Liệt Phong báo, có được hai cây Bồi Nguyên thảo, cho ngươi một cây. Ngươi bày tỏ không muốn Bồi Nguyên thảo, muốn đổi lấy chút linh thạch. ’
‘Thôn trưởng vô cùng cạn lời với phát ngôn của ngươi. Bồi Nguyên thảo là thứ có thể gặp không thể cầu, đổi linh thạch thì quá lãng phí. Hơn nữa, linh thạch chỉ có tu sĩ Hậu Thiên cảnh mới có thể sử dụng. ’
‘Ngươi bày tỏ bản thân cần linh thạch, thôn trưởng vô cùng nghi ngờ, nhưng không hỏi nhiều, chỉ nói là ngươi cứ dùng Bồi Nguyên thảo, linh thạch bọn họ có thể cho ngươi. ’
‘Đối với điều này, ngươi vô cùng vui mừng và cảm kích, cảm ơn lia lịa. Dưới sự giúp đỡ của thôn trưởng, ngươi đã có được mười viên linh thạch hạ phẩm. Ngươi cũng đã dùng Bồi Nguyên thảo. ’
‘Ngày 1 tháng 8, vì ngươi càng khắc khổ tu hành hơn, ngươi đã thành công đột phá Luyện Nhục cảnh hậu kỳ. Sau khi suy nghĩ, ngươi đã nói ra chuyện của Lý Hoài. Thôn trưởng vô cùng hoảng sợ, cuối cùng tin tưởng ngươi, quyết định di dời cả tộc. ’
‘Ngày 3 tháng 8, người Xích thôn rời khỏi Hắc Phong sâm lâm, ngươi bị ép rời khỏi đội ngũ, ở lại trấn Hắc Phong. ’
‘Vì bài học lúc trước, lúc mua tài nguyên ngươi vô cùng cẩn thận, không muốn bị chú ý đến. ’
‘Ngày 20 tháng 4 năm 481 lịch Đại Hạ, ngươi thành công đột phá đến Luyện Nhục cảnh đỉnh phong, bắt đầu xung kích Luyện Bì cảnh. ’
‘Ngày 15 tháng 12 năm 482 lịch Đại Hạ, ngươi thành công đột phá Luyện Bì cảnh sơ kỳ. ’
‘Ngày 5 tháng 7 năm 483 lịch Đại Hạ, ngươi thành công đột phá Luyện Bì cảnh trung kỳ. ’
‘Ngày 7 tháng 10 năm 484 lịch Đại Hạ, ngươi thành hôn với một thiếu nữ tuổi xuân của trấn Hắc Phong, xây dựng gia đình. ’
‘Ngày 8 tháng 4 năm 486 lịch Đại Hạ, ngươi thành công đột phá Luyện Bì cảnh hậu kỳ, ngươi vô cùng vui mừng. Nhưng mà thê tử của ngươi phát hiện linh thạch ngươi cất giấu, cảm thấy vô cùng xinh đẹp, lấy một viên đi. ’
‘Ngày 9 tháng 4 năm 486 lịch Đại Hạ, linh thạch trên người thê tử của ngươi bị phát hiện, nàng bị giết chết, người khác cũng tìm được ngươi, ép ngươi giao ra linh thạch, ngươi bị ép giao ra linh thạch, nhưng cuối cùng vẫn khó thoát khỏi cái chết. ’
‘Vì cái chết của ngươi, lần mô phỏng này kết thúc. ’
“Đây đúng là, lại bị người giết chết vì trên người có bảo vật.”
Vương Bình nhìn nội dung mô phỏng, vô cùng bất đắc dĩ.
Ở thế giới này, đúng là không thể để lộ của cải, lộ ra là chết.
Trừ khi ngươi có đủ thực lực giữ được những thứ này, nếu không thì quá nguy hiểm.
Lúc trước còn chỉ là một vài ngân phiếu đã dẫn tới họa sát thân, bây giờ những linh thạch này nếu như bị phát hiện, đừng nói là võ giả Tôi Thể cảnh động lòng, cho dù là võ giả Hậu Thiên cảnh vẫn phải tim đập thình thịch, giết người diệt khẩu.
Linh thạch, quá quý giá.
“Nhưng mà lần này ít nhất ta sống lâu hơn mấy năm, coi như có tiến bộ rồi. Hơn nữa cũng chứng minh thôn trưởng có thể cho ta chút linh thạch này.”
Vương Bình lắc đầu, khẽ thở phào.
Đương nhiên muốn có được linh thạch, thì vẫn chỉ có thể chờ sau khi hái Bồi Nguyên thảo mới được.
Nếu không địa vị bây giờ của hắn chỉ là khách ăn nhờ ở đậu Xích thôn, nếu như mở miệng đòi linh thạch, chắc chắn sẽ bị khinh thường.
Tất nhiên, Vương Bình không vội, dù sao vẫn còn một thời gian nguy hiểm mới đến.
Chớp mắt lại qua mấy ngày, cuối cùng đã đến ngày 10 tháng 3 này.
Vương Bình nhìn bóng lưng đám tráng hán của đội săn thú Xích Hổ đi xa, biết hôm nay bọn họ chắc chắn có thu hoạch lớn.
Còn Vương Bình, hôm nay hoặc ngày mai sẽ có thể có được linh thạch tiến hành mô phỏng đặc biệt, từ đó tăng mạnh đánh giết.
“Linh thạch ơi linh thạch, chỉ có linh thạch mới có thể phá cục.”
Vương Bình lẩm bẩm.
Mấy ngày nay, hắn vẫn tiến hành mô phỏng hàng ngày.
Nhưng cho dù hắn mô phỏng thế nào cũng là đủ loại cách chết.
Cho dù hắn không ở trấn Hắc Phong, thành trấn có lính đánh thuê rải rác khắp nơi uy hiếp này, chọn đến thôn trấn khác vẫn không có tác dụng.
Trên đường đến thôn trấn khác cũng rất nguy hiểm, không cẩn thận cái là sẽ gặp sơn phỉ, đòi tiền còn đòi mạng.
Chỉ có thể nói, tu vi Luyện Nhục cảnh và Luyện Bì cảnh hành tẩu bên ngoài còn chẳng tốt bằng thân phận bách tính bình thường.
Bởi vì sơn phỉ hoàn toàn không nhìn trúng chút đồ trên người của người bình thường, cướp của một võ giả, béo bở trên người có thể gánh được bao nhiêu dân nghèo.
Nhưng mà thông qua hiện trạng hở tý là giết người, hơn nữa không cẩn thận lại gặp phải sơn phỉ, Vương Bình cũng đoán được tình hình của Đại Hạ hiện giờ chắc không tốt lắm.
Bởi vì nếu như với tình hình quốc thái dân an, sơn phỉ không thể nào dám giết người cướp của trên đường lớn được.
“Ting, thành viên Ngô Hạo (68) gia nhập group chat.”
“Ting, thành viên Tăng Bằng (69) gia nhập group chat.”
“Ting, thành viên Trương Tuấn (70) gia nhập group chat.”
Cũng đúng lúc này, một tiếng thông báo hệ thống đột nhiên bật ra, khiến Vương Bình hơi sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc.
Vương Bình vội mở ra giao diện group chat người xuyên không.
Phương Vân (3): “Một lần xuất hiện ba người mới, đúng là hiếm thấy, hoan nghênh hoan nghênh.”
Ngô Quân (20): “Hoan nghênh. Người mới, chúc các ngươi may mắn, hy vọng các ngươi sống sót.”
Vương Bình (66): “Tầng trên cộng một.”
Ngô Hạo (68): “Sống sót, là có ý gì…?”
Tăng Bằng (69): “Đại ca, các ngươi nói như vậy, ta hơi hoang mang.”
Trương Tuấn (70): “Cho hỏi, có phải ta vào group đen rồi sao?”
Vương Bình (66): “Đáp đúng rồi, group này quả thật rất xui xẻo. Đề nghị các ngươi xem thông báo group, rất nhanh sẽ có thể biết là xảy ra chuyện gì, cũng biết tiếp theo nên làm thế nào.”
Thời gian này, Vương Bình rảnh rỗi không có việc gì cũng nghiên cứu chức năng group, phát hiện mỗi thành viên trong group đều có thể viết nội dung thông báo group.
Trong đó có thông báo đại tỷ Lưu Mai viết, nội dung chính là những việc cần chú ý của group chat người xuyên không.
Sau khi Vương Bình nói xong câu này, người mới trong group nháy mắt đã biến mất, rõ ràng là đi xem thông báo group rồi.