Chương 22: Không giao tiền cược ra, ta sẽ lột sạch ngươi!
"Lâm Bắc Phàm, Kim Bất Hoán, các ngươi đã thành công chọc giận ta! Ta sắp nghiêm túc!" Morgan lẩm bẩm, pháp trượng trong tay chợt lóe sáng: "Phù Không Thuật!"
Ngay lập tức, cả người hắn ta bay lên không trung, cách mặt đất chừng 50 mét.
Morgan tăng thêm cho mình một vòng bảo vệ, sau đó niệm chú ngữ, vung quyền trượng lên: "Chết đi cho ta, Hỏa Long Thuật!"
Các nguyên tố ngưng tụ lại thành một con hỏa long to lớn hung ác, nó nhe nanh múa vuốt bay xuống.
Kim Bất Hoán móc mấy chục tấm Lôi Bạo Phù ra ném lên.
Hắn ta muốn nổ chết con hỏa long này.
"Đùng đùng..."
Nổ tung! Trên bầu trời bùng lên tia sáng chói mắt vô cùng, luồng năng lượng khổng lồ quét ngang tứ phương.
Luồng năng lượng rơi xuống sinh ra sức tàn phá khủng khiếp, mà hai người Kim Bất Hoán lại đang đứng bên dưới...
"Ôi má ơi!" Kim Bất Hoán giật mình, không biến nên xử lý đám nguy cơ đang rơi xuống thế nào.
Lâm Bắc Phàm lập tức xé Thủy Mạc Phù.
Đây là một loại linh phù chuyên để phòng thủ, sẽ tạo thành "thủy mạc thiên hoa", không có lực công kích gì, nhưng có thể hóa giải lực lượng do năng lượng trùng kích, bảo vệ được những thứ phía sau, là linh phù có hiệu quả tốt nhất khi đối phó với năng lượng hỏa hệ.
Nhưng Morgan trên bầu trời không hổ là một trong những thiên kiêu của học viện, thiên chất chiến đấu không kém, nhân cơ hội này hắn ta lại tạo ra hai hỏa long to lớn hơn, điều khiển chúng lao xuống.
"Cho các ngươi thêm hai hỏa long, tiễn các ngươi về Tây Thiên!"
"Vận Thâu Phù!"
Lâm Bắc Phàm ném hai tấm Vận Thâu Phù ra.
Hai tấm Vận Thâu Phù vừa lúc thu lấy hai con hỏa long đang lao xuống.
Morgan cười khẩy: "Vô ích thôi, Vận Thâu Phù chỉ là linh phù cấp thấp, sao có thể chứa được hỏa long đã đạt tới bát giai của ta?"
"Đúng là không chứa được, vậy tặng cho ngươi!" Lâm Bắc Phàm ném mấy tấm Cương Phong Phù ra.
Gió lớn thổi hai tấm Vận Thâu Phù kia về phía Morgan.
Ngay lúc này, rốt cuộc hai tấm Vận Thâu Phù cũng không chịu nổi nữa, sắp muốn nổ.
"Cái gì?" Mắt Morgan trừng lớn đến mức con ngươi sắp rơi ra ngoài.
"Đùng đùng..."
Vòng bảo hộ bị phá tan, Morgan lại bị nổ tới người đầy bụi đất.
"Tức chết ta rồi!"
Bị bẽ mặt hai lần liên tiếp, Morgan giận dữ vô cùng.
Hắn ta chuẩn bị niệm chú ngữ đánh ra đợt công kích thứ ba, nhưng Lâm Bắc Phàm đã cười nham hiểm, ném ra thêm mấy tấm linh phù.
Morgan chỉ thấy hô hấp cứng lại, không nói thành lời.
Thì ra ban nãy Lâm Bắc Phàm đã ném ra Chân Không Phù, hút hết không khí xung quanh, Morgan không thở được, mắc luôn ở đó.
"Kim đồng học, đến lượt ngươi!" Lâm Bắc Phàm làm động tác mời.
"Yes sir!" Kim Bất Hoán lại ném ra thêm mấy chục tấm Hỏa Bạo Phù.
Morgan sợ hết cả hồn.
Bây giờ hắn ta không niệm chú ngữ được, không cách nào phản công, chỉ có thể chạy.
Nhưng trên không trung không có điểm lấy lực, lại không thể dùng ma pháp, tốc độ chạy trốn tương đối chậm.
Thế là ——
"Đùng đùng đùng đùng đùng..."
"Ta nổ chết ngươi!" Bạn học Kim Bất Hoán hiểu rõ đạo lý đánh chó mù đường, thấy đối phương nhất thời không còn năng lực phản kháng, lập tức liên tục ném linh phù trong tay ra, một khắc cũng không ngừng, điên cuồng công kích.
Vì ném quá nhanh, rất mau linh phù cũng hết.
Kim Bất Hoán quay đầu nhìn Lâm Bắc Phàm, chờ mong nói: "Lâm đồng học, ngươi còn linh phù không? Ta muốn nổ chết tên này!"
"Thật khéo, chỗ ta còn một ít!" Lâm Bắc Phàm cười híp mắt, móc một chồng linh phù thật dày ra.
Miệng các "khán giả" méo xệch đi.
Đây không phải một ít, dư đủ để giết người đó, có được không?
Đây rõ ràng là không nổ chết Morgan thề không bỏ qua!
"Đa tạ!" Kim Bất Hoán vung tay lên, trên mặt đất lại nhiều thêm một tòa linh sơn.
Lâm Bắc Phàm vung tay lên, tòa linh sơn biến mất.
Ngay sau đó, Kim Bất Hoán tiếp tục điên cuồng bao phát. Toàn bộ sân quyết đấu ngoại trừ tiếng nổ mạnh, chỉ còn tiếng cười điên cuồng càn rỡ của hắn ta.
Dưới sân quyết đấu.
"Sắc Vi tỷ tỷ, ngươi thấy Morgan có khả năng thắng không?" Trùng sinh giả tiểu mỹ nữ An Khả Hân hỏi.
"Khó lắm, không cụt tay thiếu chân đã may rồi." Huyết Sắc Vi lắc đầu.
...
"Ha ha, La Thiên Quân, xem ra ta thắng, quả nhiên là quá ngoài ý muốn, ngay cả ta cũng thấy bất ngờ!" Xích Hồng cười vô cùng vui vẻ, vô cùng sảng khoái.
"Hừ!" Lúc này tâm trạng La Thiên Quân rất tệ, không muốn lên tiếng.
Một chồng dày linh phù cũng hết sạch, rốt cuộc Kim Bất Hoán cũng ngừng.
Hắn ta duỗi cánh tay thật to ra, than thở: "Quyết đấu quá mệt!"
Mọi người lại méo mặt một lần nữa.
Bụi mù tan đi, cuối cùng hình dạng sân quyết đấu cũng được phơi bày.
Chỉ thấy trên sân đấu còn một nam tử y phục rách tung tóe, da đen bóng lộn, tóc rối bù, không còn chút hình tượng nào. Hắn ta ngay cả há miệng cũng bốc khói, dáng vẻ tương đối thê thảm.
Không đoán cũng biết người này chính là ma pháp thiên tài Morgan.
Không hổ là thiên kiêu Phong Vân Bảng, có thể chống đỡ được vụ nổ cỡ ấy.
Nhưng tinh thần lực đã hao hết, cũng mất nửa cái mạng.
"Các ngươi dám..."
Hắn ta vừa định há miệng nói gì, lại ngất đi.
Lâm Bắc Phàm lập tức đi lên tát ba tát, đánh cho hắn ta tỉnh lại.
Đám người bên ngoài thấy vậy, bất mãn vô cùng. Người ta đã thê thảm thế rồi, vậy mà ngươi còn chưa buông tha.
"Đúng là tên đại bại hoại!" An Khả Hân mắng.
"Ngươi..." Morgan mới vừa mở miệng.
"Ta không muốn nghe ngươi lảm nhảm. Hiện tại ngươi đã thua, mau giao tiền cược ra đây, bằng không ta lột sạch ngươi, treo JJ lên!" Lâm Bắc Phàm đưa ra uy hiếp khủng khiếp.
Mọi người: "..."
Còn có lời uy hiếp kiểu vậy?
Nhất là đám con trai, ai nấy đều không rét mà run.
Kim Bất Hoán đứng cạnh vỗ tay khen hay: "Đề nghị này của Lâm đồng học rất hay, ta sẵn lòng góp sức!"
Mọi người: "..."
Tên đại biến thái, cá mè một lứa!
Morgan sợ đến mặt trắng bệch, nghĩ nếu mình bị như thế thật, ngay cả lòng muốn chết cũng có.
Vì thế hắn ta bất lực vung tay lên, giao tiền cược đã cam kết ra.
"Tốt lắm, ngươi nằm tiếp đi!" Lâm Bắc Phàm hài lòng, sau đó lại tát hắn ta thêm một cái nữa để hắn ta ngất đi.
Mọi người: "..."
Ngươi là ma quỷ sao?
Lâm Bắc Phàm vô cùng hài lòng với số tiền thắng được lần này.
Tạm không nói đến bản bút ký đặc biệt của phù sư, chỉ riêng xác 20 con yêu thú đã có thể tính là thu hoạch lớn, lại có thể ăn được một thời gian, không phải ra ngoài liều sống liều chết.