Lúc này, trùng sinh giả An Khả Hân đang cảm thấy rất xoắn xuýt, không thể tin được một màn trước mắt.
Bởi vì trong ấn tượng của nàng, lúc này Kim Bất Hoán vốn không nên có thực lực khủng bố như vậy, thực lực của hắn ta trong học viện chỉ thuộc tầm trung đẳng, đến lúc gần cuối cuộc thi Học Viện Tranh Bá hắn ta mới bắt đầu quật khởi, bắt đầu đi lên con đường Vô Địch Thần Hào.
Nhưng bây giờ, vậy mà hắn ta lại có thể tay không tấc sắt hành hung cao thủ bát giai?
Tài nghệ này chỉ kém thập đại thiên kiêu một chút, nhưng điều này sao có thể?
Còn có Thái Âm Ma Nữ Lâm Vi Vi, thế mà thực lực hiện tại của nàng đã đạt đến thất giai trung đoạn, căn cơ vững vàng, cũng mạnh hơn nhiều so với trong trí nhớ của nàng, hết thảy điều này đều khiến nàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Giống như, chỉ cần dính líu quan hệ với tên tiểu hỗn đản này, toàn bộ đều lệch hướng.
Chuyện này khiến nội tâm nàng tràn đầy lo lắng.
Lịch sử đã cải biến, có thể tạo thành ảnh hưởng với nàng không?
Nàng chỉ là một người bình thường, ưu thế lớn nhất là khả năng tiên tri, nếu ngay cả chút ưu thế ấy cũng bị mất, về sau sao nàng có thể lăn lộn tiếp?
Chẳng lẽ nàng lại phải biến thành pháo hôi?
Vậy chẳng phải nàng trùng sinh vô ích rồi sao?
"Đều do tên hỗn đản Lâm Bắc Phàm này!" Trong lòng An Khả Hân tức giận bất bình.
Sau khi Kim Bất Hoán đánh xong, An Khả Hân liền rời đi.
Sau đó nàng đặc biệt rẽ ngoặt, nhìn thoáng qua Lâm Chi Ốc, phát hiện không có động tĩnh gì liền rời đi.
Sau khi có thần thông Tra Thiên Quan Địa, Lâm Bắc Phàm càng lười ra khỏi cửa hơn, bình thường chỉ khi tới 12 giờ khuya hắn mới ra ngoài ăn no nê, sau đó cả ngày chui rúc trong nhà, dùng thần thông Tra Thiên Quan Địa xem khắp toàn bộ học viện.
Lâm Bắc Phàm ngạc nhiên phát hiện, trong thời gian mấy ngày kế tiếp, phàm là trận có Kim Bất Hoán, Lâm Vi Vi tranh tài, tiểu mỹ nữ tên An Khả Hân này đều sẽ đến đúng giờ, sau đó biểu lộ trên mặt vô cùng đặc sắc.
Sau đó nàng lại thấp thỏm đến Lâm Chi Ốc nhìn thoáng qua, không nhìn thấy hắn mới tiếc nuối về nhà.
Sau khi trở về, một vị luyện đan sư như nàng thế mà lại không luyện đan, ngược lại chuyển sang luyện võ, còn đùa nghịch rất ra dáng.
"Chẳng lẽ nàng ấy coi trọng ta rồi?" Trong lòng Lâm Bắc Phàm dâng lên một suy đoán to gan.
Nếu không phải như vậy, sao người có liên quan tới ta nàng đều chú ý như thế? Thấy ta không ở đó, sắc mặt nàng lại trở nên khó coi, cuối cùng mỗi ngày còn tới Lâm Chi Ốc nhìn một chút, lưu luyến không rời...
Lâm Bắc Phàm càng nghĩ càng cảm thấy đúng.
"Không còn cách nào, ta vốn là người rất có mị lực, dù cho ở lỳ trong nhà cũng có người thích!" Lâm Bắc Phàm có chút mừng thầm.
"Ta chỉ có thể nói, nàng rất có mắt nhìn!"
Trải qua nhiều ngày tu luyện như vậy, thực lực của Lâm Bắc Phàm đã đạt đến Phàm Nhân cảnh đỉnh phong, thậm chí chỉ bằng vào sức mạnh thân thể đã có thể đánh ngang tay với cao thủ Siêu Phàm cảnh.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, hắn muốn có được càng nhiều hơn, muốn trở nên càng mạnh hơn.
"Cái gọi là tu luyện, chẳng qua là tu tam bảo nhân thể Tinh Khí Thần."
Mặc dù thời đại hiện tại có rất nhiều chức nghiệp, cũng có rất nhiều hệ thống tu luyện, nhưng một khi truy xét đến cùng, tất cả chẳng qua chỉ là tu luyện tinh khí thần.
Tinh là chỉ tinh hoa cấu thành cấu trúc cơ thể sống của con người, kỳ thật chính là nhắc tới thân thể.
Khí là chỉ năng lượng khu động thân người, tỉ như chân khí, đấu khí...
Thần là chỉ tinh thần, linh hồn các loại.
Trong ba thứ, có thể chuyên tu một thứ, cũng có thể cùng tu cả ba.
Người tu cả hai hoặc ba đều mạnh hơn người chỉ chuyên tu một, nhưng tốc độ tu luyện cũng chậm hơn.
Giống như tu chân giả, bọn hắn là người đồng tu cả tinh khí thần, cần thiên phú vô cùng cao, sau khi tu luyện thành công thực lực sẽ mạnh hơn tu luyện giả cùng giai, nhưng tốc độ tu luyện cực kì chậm.
Cho nên tất cả các phương pháp tu luyện đều có ưu khuyết điểm.
"Thần" của Lâm Bắc Phàm là nguyên thần, đã cường đại vô cùng.
Liên quan tới "tinh", trong quá trình cảm ngộ thiên địa đạo lý, thân thể vẫn đang không ngừng tăng cường.
Hiện tại chỉ còn lại nhược điểm là "khí".
Tốc độ tu luyện của ta đã không chậm. Lâm Bắc Phàm suy nghĩ, nếu mình đã có khả năng, vậy mình có nên bổ sung nhược điểm "khí" này, để bản thân càng thêm toàn diện, càng thêm cường đại?
"Không biết sau khi ta cải tạo thân thể, có thể hấp thu thiên địa linh khí không?"
Lâm Bắc Phàm thử dựa theo phương pháp cơ sở thổ nạp, đột nhiên kinh hỉ: "Thật đúng là có thể!"
Chỉ thấy thiên địa linh khí xung quanh như thiêu thân lao đầu vào lửa tràn vào trong thân thể hắn, tế bào trong cơ thể như đói như khát điên cuồng hấp thu những linh khí này, như đất mẹ khát khô đang hấp thu nước.
Những linh khí này sau khi tiến vào tế bào đã chuyển hóa thành một loại năng lượng trong suốt vô hình.
Không phải là khí thật, cũng không phải đấu khí, càng không có khả năng là nội lực, mà là một loại năng lượng sống mà Lâm Bắc Phàm không nhận ra.
Bởi lực hút quá mạnh, linh khí xung quanh đều bị hút rỗng.
Lâm Bắc Phàm không chút do dự ném ra một tòa linh sơn, để thân thể tiếp tục hấp thu.
Kết quả, toà linh sơn giá trị trăm vạn đang biến mất với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, cuối cùng hóa thành một đống bột phấn.
Nhưng tế bào trong thân thể vẫn cảm thấy đói khát như trước.
Lâm Bắc Phàm lại ném ra một tòa Linh Sơn, nhưng vẫn không đủ dùng.
Tiếp tục lấy tòa thứ ba, tòa thứ tư...
Sau khi lên tục ném ra năm tòa Linh Sơn, Lâm Bắc Phàm mới cảm giác thân thể đã no đầy, tạm thời không cần hút.
Quan sát bên trong thân thể, Lâm Bắc Phàm phát hiện mỗi một tế bào trong thân thể trở nên càng thêm óng ánh có sức sống, mỗi một tế bào đều sinh cơ bừng bừng, giống như đây mới là chân diện mục của nó.
"Chứng đạo chứng đạo, tinh khí thần ba thứ mượt mà không tì vết, kề vai sát cánh cùng tăng lên mới có thể chứng đạo!" Lâm Bắc Phàm hiểu ra.
Lần nữa nắm tay, lực lượng thân thể mênh mông tới cơ hồ muốn phun ra ngoài.
Lâm Bắc Phàm tìm một tấm théo lớn, đánh ra một quyền, tấm thép bị đập ra một cái lỗ lớn.
"Lực lượng chí ít cũng phải đạt tới 20 vạn cân, tăng lên gấp đôi!"
"Đây vẫn chỉ là lực lượng của thân thể!"
Trên đầu quyền của Lâm Bắc Phàm có năng lượng trong suốt bao trùm, sau đó hắn lại đánh ra một quyền.
Không có tiếng vang nào, tấm thép trực tiếp tan rã.
Chỉ cần là nơi đầu quyền từng đụng vào liền trực tiếp tan rã, giống như một quyền đánh lên trên mặt nước, im ắng lại không có hơi thở.
Vung quyền làm đao, sau đó bổ tới.
Tấm thép trực tiếp một phân thành hai, bị cắt ra như đậu hũ.
"Khí thế thật khủng khiếp! Về sau có phải người nào bị ta chạm phải, người đó trực tiếp tan ra không?." Lâm Bắc Phàm hít sâu một hơi, nhìn năng lượng trong suốt bao phủ trên đầu quyền, đột nhiên cảm thấy mình thật trâu bò.
Nếu toàn thân đều bao trùm loại năng lượng trong suốt này, mạnh mẽ đâm tới, còn ai là đối thủ?
"Loại năng lượng này tạm thời cứ gọi là nguyên khí đi, có ý vạn vật quy nguyên." Lâm Bắc Phàm lười nghĩ tên phức tạp.
Hiện tại tinh khí thần ba thứ đều có, nên cân nhắc tới thủ đoạn công kích.
Cũng không thể mỗi lần đều cứng rắn lao tới, đúng không?
Ca là người rất có thể diện!
Một người có chú ý!
Một người yêu thích hòa bình!
Ghét nhất loại hành vi dã man này.
Có thể giống ma pháp sư thì tốt biết bao nhiêu, chỉ cần niệm chú là có thể phóng thích ma pháp, tràn đầy bức cách.
Còn có tu chân giả, sai khiến pháp bảo tiến hành công kích từ xa, ưu nhã lại suất khí, còn không có nguy hiểm.
Đánh một trận xong tóc không loạn, quần áo cũng không bẩn.
Lâm Bắc Phàm cảm thấy bản thân có thể bắt chước một chút.
Thứ đầu tiên hắn nghĩ đến chính là linh phù.
Trong nghề phù sư có một truyền thuyết, khi phù sư đạt tới cảnh giới "hư không họa phù", sẽ có thể chuyển hóa từ hệ phụ trợ thành hệ chiến đấu, chiến lực tăng mạnh trên diện rộng, cường đại không thể địch!
Bởi vì linh phù có đủ loại công hiệu, bao hàm toàn diện, thiên biến vạn hóa, có tác dụng khắc chế các chức nghiệp khác.
Một phù sư có được năng lực "hư không vẽ bùa" là người có ngàn vạn cách tấn công.
Ngươi vĩnh viễn không biết thủ đoạn của hắn nhiều tới mức nào.
Lâm Bắc Phàm cảm thấy có thể cố gắng theo phương diện này.