Chương 16: Huyền Dương Thần Kinh tầng chín đại viên mãn. (2)
Sau khi trở lại trong nhà mình, Phương Vọng ngồi tĩnh tọa bên cạnh bàn, khởi động Huyền Dương Thần Kinh, thu nạp thiên địa linh khí.
Không có bất cứ chướng ngại nào, cũng không cần thích ứng, gân như ngay lập tức, quanh người hắn hình thành luồng khí xoáy, thiên địa linh khí vô hình vô sắc tràn vào trong cơ thể hắn, hắn đột nhiên có loại cảm giác thần thanh khí sảng.
Tu luyện trong Thiên Cung cũng có cảm giác như vậy, chỉ là còn lâu mới mãnh liệt bằng cảm giác của thân xác.
Hắn đắm chìm trong cảm giác thoải mái do nạp khí tu luyện mang tới, không cách nào tự kềm chế.
Huyền Dương Thần Kinh tầng chín đại viên mãn mạnh mẽ dường nào. Phương Vọng không rõ ràng tu tiên giả khác có tiến độ thế nào, dù sao hiện tại hắn rất thoải mái, đã ngưng tụ ra Huyền Dương linh lực trong đan điền.
Một canh giờ sau, hắn thành công bước vào Dưỡng Khí cảnh tầng một.
Sau một ngày một đêm, hắn cường thế thành tựu Dưỡng Khí cảnh tầng hai.
Trong những ngày sau đó, Phương Vọng không bước chân ra khỏi nhà, chuyên tâm nạp khí. Mới đầu, phụ mẫu của hắn sẽ đến thăm hỏi hắn, nghe nói hắn đang tu luyện, phụ mẫu không còn dám quấy rầy nữa, chỉ để nha hoàn đưa thức ăn mỗi ngày.
Sau khi trải qua trận đại chiến đêm đó, địa vị của Phương Vọng trong Phương phủ tăng lên kịch liệt, trở thành niềm kiêu hãnh của toàn bộ Phương phủ. Nhưng chuyện tu tiên cũng không truyền ra, Phương Mãnh còn hạ lệnh cấm chỉ lan truyền sự tồn tại của yêu đạo, chỉ nói Phương phủ gặp phải một đám cao thủ võ lâm thần bí tập kích. …
Trong một thư phòng u tĩnh.
Thiên tử Đại Tề ngồi trên ghế, đang cầm một bản sách cổ trong tay, hắn thoạt nhìn mới chỉ hơn hai mươi tuổi, hết sức trẻ tuổi.
Một lão thần đi tới, một đường tới trước bàn, khom lưng hành lễ.
“Bệ hạ, dự án Nam Khâu thất bại, tiên sư thần mời đến cũng chết rồi.” Lão thần nói khế. Hắn mặc quan phục, hình thể hơi mập, thái dương hoa râm. Lúc nói ra lời này, sắc mặt của hắn không hề thay đổi.
Thiên tử Đại Tê nghe xong, tay phải cầm sách cổ run lên. Hắn chậm rãi buông sách cổ xuống, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm lão thần, mở miệng nói: “Ngươi không phải nói là vạn vô nhất thất sao?” Lão thần thở dài một tiếng, nói: “Có thể tru sát tiên sư, chứng minh Phương phủ cũng ẩn giấu lực lượng như vậy, hoặc là có lực lượng như vậy đang che chở bọn họ. Thần quả thực tính sai, vốn cho rằng vạn vô nhất thất, nhưng như vậy cũng không có việc gì, thần đã gửi thư cho vị kia. Trước đó, hắn đã từng cam đoan với thần việc này sẽ không xảy ra sự cố, chắc hẳn, hắn sẽ tự đi giải quyết việc này.”
Thiên tử Đại Tê quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, tự lẩm bẩm: “Lực lượng tu tiên, trường sinh… Trãm muốn bước vào cánh cửa này, hi sinh nhiều như thế, mà vẫn chưa thành công, Phương phủ lại dựa vào cái gì mà được lực lượng tu tiên ủng hộ?”
Lão thần không trả lời. Hắn cũng trăm mối vẫn không có cách giải, hắn thậm chí không dám phái người đi điều tra Phương phủ, sợ bứt dây động rừng.
Thật lâu sau. Thiên tử Đại Tê thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm lão thần, nói: “Tạm thời cứ như vậy đi, trằm không biết việc này, làm việc sạch sẽ một chút.”
Lão thần gật đầu.
Thiên tử Đại Tê vung tay áo, lúc này lão thần mới hành lễ cáo lui.
“Thế nhân đều nói hoàng quyền tốt, nhưng hoàng quyền có lớn hơn nữa há có thể so được với trường sinh?”
Trong thư phòng vang lên tiếng thở dài yếu ớt của Thiên tử Đại Tề, trong giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ. ….
Phương Vọng bế quan nửa tháng thời gian, tin tức Phương phủ gặp phải đồ sát truyền ra khắp thiên hạ Đại Tê, các châu các quận trong thiên hạ đều đang bàn luận việc này. Phương phủ còn phái người tiến đến Hoàng thành kêu oan. Chuyện này khiến cho thế gia các phương sợ hãi, dù sao Phương phủ chính là Quốc Công phủ, rốt cuộc là thế lực thế nào lại to gan lớn mật như vậy?
Một ngày này.
Chu Tuyết đến thăm hỏi Phương Vọng, Phương Vọng đứng dậy đón tiếp. Hai người ngồi trước bàn, Phương Vọng châm trà cho nàng.
“Vết thương lành quá nhanh rồi…”
Phương Vọng âm thầm kinh hãi. Lúc trước thương tích của Chu Tuyết nghiêm trọng dường nào, y thuật bình thường có thể cần phải dưỡng tới nửa năm.
Chu Tuyết lại khôi phục anh tư hiên ngang, vẫn một bộ hồng y như cũ, khiến mắt người ta sáng lên. So với nửa tháng trước, khí chất của nàng càng thêm xuất chúng, hai đầu lông mày lộ ra nhuệ khí phong mang tất lộ. Nàng đánh giá Phương Vọng, hỏi: “Ngươi luyện Huyền Dương Thần Kinh đến thế nào rồi?” Phương Vọng nghĩ thâm tạm được, cũng chỉ đến tầng chín đại viên mãn thôi.
Nhưng đối mặt với người sống lại Chu Tuyết này, hắn cũng không dám không giữ lại chút nào. Dù sao nàng còn là ma tu, lúc trước hai người kề vai chiến đấu, chỉ là do nguy hiểm của Phương phủ lửa sém lông mày, hai bên không kịp đề phòng lẫn nhau.
“Tạm được, ta cảm giác có thể tiếp tục luyện.” Phương Vọng hồi đáp. Sau khi tu luyện Huyền Dương Thần Kinh, hắn tạm thời không định đi luyện Xuân Thu Công, Thôn Thiên Ma Công gì đó nữa.
Huyền Dương Thần Kinh quá mạnh, tu hành nửa tháng đã khiến hắn thoát thai hoán cốt, cảnh giới tu tiên của hắn đã tới Dưỡng Khí cảnh tầng sáu.
Hơn nữa…
Ở Thiên Cung trăm năm, quá tra tấn người, chỉ có chính hắn rõ ràng, đó là khoảng thời gian buồn tẻ, dày vò thế nào. Chu Tuyết nhìn hắn chăm chằm, ánh mắt vi diệu.
Phương Vọng bị ánh mắt của nàng nhìn như vậy trong lòng kêu lộp bộp, chắc là nàng nhìn ra điều gì rồi?
Chu Tuyết thu hồi ánh mắt, nói khẽ: “Mười ba ngày sau lên đường, ta chọn lựa một phen, thêm ngươi và ta nữa, có tất cả chín con cháu Phương phủ cùng đi tới Thái Uyên môn.”
Phương Vọng gật đầu, trong mắt tràn đầy vẻ chờ mong.
Chỉ nắm giữ công pháp cũng không đủ, hắn còn muốn tu hành pháp thuật mạnh mất
“Khụ khụ, Chu Tuyết, có thể truyền pháp thuật cho ta hay không?” Phương Vọng giả vờ khụ một tiếng, mặt dạn mày dày hỏi.
Chu Tuyết tự tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm hẳn, cười nói: “Được, Ngự Kiếm thuật của ngươi lợi hại như thế, chắc hản rất có thiên phú trên kiếm đạo. Chỗ ta một bộ kiếm pháp, nếu ngươi nắm giữ, có thể quét ngang cùng cảnh giới.”