Chương 27: Nhập môn lập tức thành thân truyền. (2)
Hăn tiếp tục tấn công người tiếp theo. Hắn muốn đánh tan tất cả đối thủ trong thời gian ngắn nhất, vì linh lực của hắn có hạn, không có khả năng giữ vững chiến đấu ở cường độ như vậy trong thời gian dài.
Linh lực của Huyền Dương Thần Kinh cực kỳ ngang ngược, Phương Vọng dùng Huyền Dương linh lực thi triển võ học Chân Long Chưởng, lại không thi triển ra chân khí hình rồng, mà là một con hỏa long hùng vĩ, tàn sát bừa bãi một đường, đánh tan mấy vị tu sĩ.
Nam nhân áo đen đội mũ rộng vành giết đến sau lưng Phương Vọng, nghĩ thừa dịp bất ngờ đánh lén, kết quả Phương Vọng dùng Tuyệt Ảnh Bộ né tránh, làm gậy dài trong tay hắn đánh hụt .
Phương Vọng xoay người đánh ra một phát Chân Long Chưởng, kết quả bị hắn né tránh, nhưng những tu sĩ phía sau hăn lại không trốn được.
Lại là mấy người bị đánh bay, toàn thân đốt lửa.
Các đệ tử Thái Uyên môn xem trận chiến dồn dập xuất thủ, giải cứu những đệ tử mới bị lửa thiêu này, nhưng bọn họ hoảng sợ phát hiện lửa này thật không dễ dập tắc, bọn họ không thể không sử dụng pháp thuật.
Cũng may những ngọn lửa này chợt biến mất, khiến bọn họ thở dài một hơi.
Đây là việc làm của Phương Vọng. Huyền Dương Thần Kinh tầng chín đại viên mãn có thể làm cho sức khống chế của hắn đối với Huyền Dương chân hỏa đạt tới cực hạn, hắn cũng sợ thiêu chết những người này.
Không đến mười nhịp thờ, đã có một nửa người mất đi sức chiến đấu, tu sĩ còn lại tới tấp nhảy ra, không dám bị hẳn tiến gần sát.
Phương Vọng nhanh như mũi tên, không ngừng tìm mục tiêu, Chân Long Chưởng của hắn quá ngang ngược, không ai cản nổi phong mang của hắn. Khi Chu Tuyết xuất hiện trước mắt, Phương Vọng cũng không nhường, hai người phảng phất không quen biết.
Chu Tuyết lại đối chưởng với hắn!
Ầm—
Song chưởng tấn công, cuồng phong chợt dấy lên. Phương Vọng nhíu mày, hắn cảm nhận được một luồng linh lực âm độc, giống như rắn độc muốn ăn mòn Huyền Dương linh lực của mình, cũng may Huyền Dương linh lực của hắn đủ mạnh mẽ.
Tham Thụy chân nhân không khỏi nhìn về phía Chu Tuyết, đôi mắt sáng lên, nói thầm lại là một thiên tài. Hắn trực tiếp tính Chu Tuyết vào trong đệ tử trì kiếm.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Chu Tuyết hộc máu bay ngược, rơi xuống ngoài mấy trượng, muốn bò dậy, mà bò mấy lần cũng không thành công.
Phương Vọng thật bội phục nàng, kỹ xảo biểu diễn hồn nhiên thiên thành.
Vừa rồi đánh nhau một chưởng, hắn gần như có thể xác định Chu Tuyết không kém gì hắn.
Suy nghĩ kỹ một chút cũng thế, Chu Tuyết không có khả năng truyền công pháp mạnh nhất của mình cho hắn. Nếu như hắn sống lại, cũng không có khả năng bồi dưỡng được một người còn mạnh hơn chính mình.
Có thể chăm sóc tộc nhân, nhưng chỉ để bọn họ sống càng tốt hơn trước, không có khả năng dốc hết sức lực, để hắn trưởng thành đến tình trạng mất khống khế. Chu Tuyết bại một lần, những người còn lại càng không phải là đối thủ của hắn. Tuyệt đại đa số người đều có cảnh giới Dưỡng Khí cảnh tâng năm đến tám tầng. Chỉ có ba người đạt tới Dưỡng Khí cảnh tầng chín, trong đó có Cố Ly, nam tử áo đen.
Rất nhanh, chỉ còn lại nam tử áo đen và Phương Vọng chiến đấu, thân pháp của †ên này cực kì xuất chúng, dẫn đến Phương Vọng không cách nào đánh trúng hắn trong thời gian ngắn.
Nam tử áo đen cũng có cảm thụ như thế, thậm chí còn thật buồn bực. Pháp thuật của hắn hơi dựa gần Phương Vọng, đã bị hỏa cầu sau đầu Phương Vọng đánh tan, không hề có tác dụng. Sau khi hai người giao chiến mười mấy hiệp, Chân Long Chưởng của Phương Vọng dùng một góc độ xảo trá đánh tới. Bởi vội vàng không kịp chuẩn bị, nam tử áo đen vô ý thức đỡ chưởng. Vừa đỡ, chính là bại trận!
Ngã xuống đất, người áo đen che lồng ngực, phun một ngụm máu, mất đi năng lực chiến đấu.
Phương Vọng xoay người nhìn về phía Cố Ly vẫn luôn không xuất thủ. Cố Ly xem trận chiến ở phía xa, cảm nhận được ánh mắt của hắn, nàng khẽ lắc đầu, tỏ ý từ bỏ.
“Tốt! Rất tốt!”
Tham Thụy chân nhân cười to nói, hắn cao giọng hô: “Phương Vọng, thăng lên đệ tử thân truyền, là vị đệ tử mới đầu tiên vừa nhập môn đã trở thành đệ tử thân truyền, từ khi Thái Uyên môn lập giáo đến nay!”
Giọng nói của hắn vang vọng dưới bầu trời, những đệ tử Thái Uyên môn xem trận chiến cũng nhìn về phía Phương Vọng với ánh mắt phức tạp.
Thái Uyên môn không chỉ coi trọng thiên phú tu hành, mà còn có chiến đấu thiên phú, hai điều này thường thường không thể tách rời.
Tham Thụy chân nhân đã bắt đầu chờ mong sau khi Tố Linh, bảo linh của Phương Vọng có phẩm giai như thế nào, có thể bắt kịp tiểu tử kia hay không?
Đệ tử thân truyền!
Nghe thấy Tham Thụy chân nhân, Phương Vọng âm thầm thở dài một hơi. Hắn nhìn như cường thế kết thúc chiến đấu, nhưng trải qua trận hỗn chiến này, linh lực trong thân thể đã tiêu hao tám phần mười, hắn chỉ ra vẻ vân đạm phong khinh thôi.
Những tu sĩ còn chưa hôn mê kia nhìn Phương Vọng, nét mặt không đồng nhất, trong lòng đều ngũ vị tạp trần. Bọn họ không thể tin được thực sự có người có thể độc chiến năm mươi mốt người. Phải biết rằng cảnh giới của bọn họ chênh lệch không lớn, mà lại đều đến từ thế gia tu tiên.
“Phương Vọng? Tại sao trước kia chưa từng nghe nói đến!”
“Phương gia thật khó lường, chỉ không biết là Phương gia nào.”
“Quá mạnh, nhập môn lập tức thành đệ tử thân truyền, dù sao ta phục rồi, ngay cả một chiêu của hắn ta cũng không chặn được.”
“Ngọn lửa của hắn đủ để thiêu chết chúng ta, hắn cố ý nương tay.”
Gần như tất cả mọi người thua tâm phục khẩu phục, chỉ đến sau khi chiến đấu cùng Phương Vọng mới hiểu sự đáng sợ của linh lực Huyền Dương.
Bọn họ thậm chí cảm giác mình không phải đang đánh nhau với tu sĩ Dưỡng Khí cảnh, mà là cao thủ Tố Linh cảnh!
Cố Ly nhìn Phương Vọng dáng người thẳng tắp, lần đầu cảm thấy mình rất bình thường. Khó trách phụ thân muốn để nàng đến Thái Uyên môn, nếu không đến, mà vẫn cứ ở trong gia tộc, nàng sẽ thật sự cho rằng mình là thiên tài cử thế vô song.