Ở dưới sự lo lắng bất an của mọi người trong khi chờ đợi.
Trình Phong quản sự của bến tàu một mặt âm trầm, đi ra từ trong gian nhà gỗ nhỏ, hai tay chắp sau lưng, trong tay phải cầm chặt một cây roi, một đôi mắt như là lưỡi đao, sắc bén tới bức người, nhìn hướng về tất cả thợ thuyền, người chèo thuyền và chủ thuyền.
Lập tức, tất cả mọi người trở nên căng thẳng một cách dị thường, vội vàng cúi đầu xuống.
"Trong hai ngày qua bến tàu chúng ta có một số chuyện không yên ổn, có người lại dám giết người ở dưới mí mắt của ta, hắc hắc ..."
Trình quản sự cười lạnh vài tiếng, một đôi mắt giống như có thể nhìn thẳng vào lòng người, nói, "Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi là ai? Ta bây giờ có thể nói rõ, người giết chết hai người Triệu Hổ và Triệu Cương đều là người ở trong bến tàu của ta."
Hắn không thèm để ý tới sự kinh ngạc và lo lắng của mọi người, lập tức lấy ra một tờ giấy trắng tràn đầy tên, nói với giọng lạnh lùng, "Hiện tại bất cứ ai được ta đọc đến tên thì đều đi ra cho ta, Lưu Phong, Vương Bảo, Lục Tiền, Trương Đại Hải ... Dương Phóng!"
Tổng cộng hắn đọc ra mười một cái tên.
Có là thợ thuyền của bến tàu, có thì là người chèo thuyền hoặc là chủ thuyền.
Tất cả người được đọc ra tên thần sắc đều thay đổi, trong lòng nhảy lên.
Dương Phóng cũng là hơi thay đổi sắc mặt.
"Còn không đi ra cho ta?"
Trình quản sự quát lên chói tai.
Thân thể mười một người đều chấn động, vội vàng đi ra từ trong đám người.
Sắc mặt Trình quản sự âm trầm lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào mười một người trước mắt, nói: "Ta điều tra, mấy người các ngươi đều là những người từng có xung đột với hai huynh đệ Triệu Hổ, Triệu Cương trong vòng nửa năm qua, là ai làm, không ngại chủ động đứng ra, ta kính hắn là một tên hán tử, chứ đừng để cho ta tự mình điều tra ra được, bằng không, thủ đoạn của ta các ngươi đều đã biết rồi!"
"Quản sự, oan uổng, oan uổng cho ta, không phải ta làm, tối hôm qua ta ở trong nhà ta, chuyện này không có liên quan gì tới ta a!"
Một tên hán tử thân thể khẽ run rẩy, vội vàng hoảng sợ kêu to lên.
"Đúng vậy a, quản sự, cũng không có liên quan gì tới ta, tối hôm qua ta ở trong nhà!"
"Cũng không phải do ta làm, quản sự tha mạng a, oan uổng cho ta quá!"
. . .
Ba!
Sắc mặt Trình quản sự âm tàn, roi màu đen trong tay lập tức bay ra, nhanh như tia chớp màu đen, quất mạnh vào trên người tên chủ thuyền tên là Lưu Phong, lập tức quất tới khiến hắn kêu thảm một tiếng, da tróc thịt bong, thân thể bay ngược, hung hăng ngã ra nơi xa.
Chủ thuyền này và một tên chủ thuyền khác tên là Lục Tiền, chính là hai tên cao thủ nhất phẩm bên trong nhóm người này.
Bọn họ trước đây không lâu đều có xung đột với Triệu Hổ, có đầy đủ thực lực và động cơ tới giết chết Triệu Hổ.
"Oan uổng?"
Trình quản sự nói với giọng điệu lạnh lùng, nói: "Dưới tay ta thì không có người nào oan uổng cả, cho các ngươi cơ hội để cho các ngươi chủ động thừa nhận thì các ngươi không muốn, hiện tại cũng đừng bức ta tự mình động thủ, ngươi cũng nằm xuống cho ta!"
Ba!
Cây roi dài giống như một con rắn đang đang trườn, mang theo sức gió đáng sợ, trong nháy mắt rơi vào trên người tên chủ thuyền tên là Lục Tiền kia, cũng quất cho hắn bay lộn ra ngoài, da tróc thịt bong, thống khổ mà kêu thảm.
"Đám người các ngươi cũng thế, hiện tại thừa nhận còn kịp, không thừa nhận, mỗi người đều trốn không thoát khỏi cái roi này!"
Trình quản sự nói với giọng nói lạnh lùng khi nhìn về phía đám người còn lại bao gồm cả Dương Phóng.
Cây roi trong tay hắn cực kỳ chắc khỏe, chính là được tẩm dầu cây trẩu, được hắn dùng nội lực quất ra, bất cứ ai bị đánh một cái thì đều sẽ để cho người ta sống không bằng chết.
Những người còn lại tất cả đều rất lo lắng.
"Trình quản sự tha mạng a, thật không phải chúng ta làm!"
"Đúng vậy a Trình quản sự, tha mạng a, oan uổng cho chúng ta!"
. . .
"Đủ rồi!"
Trình quản sự quát lên một tiếng chói tai, roi trong tay lập tức bay ra, điên cuồng quất về số người còn lại một cái.
Soạt!
Một roi chín người!
Chín cái bóng người tất cả đều kêu thảm một tiếng, thân thể hung hăng bay ngược ra đằng sau.
"Cho các ngươi cơ hội nhận sai các ngươi không dám thừa nhận, thì đây chính là các ngươi ép ta!"
Trình quản sự nói với giọng điệu lạnh lẽo, vung roi, tiếp tục hung hăng quất về phía chín người Dương Phóng.
Ba!
Hắn lại liên tục hung hăng vung roi ra.
Trộn lẫn từng tia từng tia nội lực, lực lượng dữ dội, đánh vào trên người chín người Dương Phóng khiến tất cả chín người đều máu me đầm đìa, kêu thảm không thôi.
Về phần Lưu Phong và Lục Tiền hai vị chủ thuyền này thì còn thảm hại hơn.
Mỗi người đều trực tiếp chịu sáu roi.
Sáu roi đánh vào suýt chút nữa thì lấy mạng của bọn họ, máu thịt be bét, thân thể thì run rẩy.
"Một đám phế vật!"
Sắc mặt Trình quản sự vẫn lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào mọi người, nói, "Nhìn thấy chưa? Đây chính là kết quả của việc giết chết bang chúng của Tam Hà bang ta, lần này các ngươi rất ngoan cố, để cho ta không bắt được sơ hở, nhưng không có khả năng mỗi lần đều để cho ta không bắt được sơ hở, một khi bị ta bắt được thì các ngươi chính là muốn chết cũng khó!"
Ba!
Hắn vung roi lên, quất vào trong không khí phát ra tiếng nổ vang, âm thanh thật đáng sợ.
Tất cả những thợ thuyền còn lại đều run lẩy bẩy, vô cùng hoảng sợ, những suy nghĩ nhỏ nhoi trong lòng họ đã hoàn toàn bị phá vỡ.
"Mang tất cả những người này xuống dưới cho ta!"
Trình quản sự lạnh lùng nói.
Một đám thợ thuyền vội vàng lao nhanh tới, đỡ những người bị thương nằm trên mặt đất dậy.