Còn có một việc nữa chính là, bây giờ đã là buổi tối của ngày thứ ba, hắn vậy mà còn chưa trở về hiện thực.
Điều đó có nghĩa là gì?
Chẳng lẽ càng về sau, khoảng thời gian tới lần trở về tiếp theo sẽ càng lâu hơn sao?
Cuối cùng Dương Phóng cầm trường kiếm lên, tiếp tục tu luyện ở trong phòng.
Một đêm nhanh chóng trôi qua.
Vào buổi sáng ngày hôm sau.
Vương Hải gõ vào phía bên ngoài cửa nhà hắn, "Dương Phóng huynh đệ, ngươi dậy chưa đó? Trình quản sự muốn triệu tập tất cả cu li, hôm nay tất cả mọi người đều phải tới bến tàu để trình diện!"
"Triệu tập tất cả mọi người sao?"
Trong lòng Dương Phóng khẽ động, vẫn là lập tức mở cửa phòng ra, nói, "Lại có chuyện gì xảy ra nữa sao?"
"Không biết, thông báo này là từ chiều hôm qua, tất cả mọi người không cần biết là có lý do gì đi nữa, ngày hôm nay nhất định phải trình diện."
Vương Hải mở miệng.
Dương Phóng trầm mặc một lúc.
Hắn vốn đang định không đi, nhưng vừa nghĩ đến cây roi kia của Trình quản sự thì lập tức do dự.
Trình quản sự kia ngang ngược khác thường, nếu như tất cả mọi người đi tới đó mà bản thân mình không đi thì hắn có thể cho rằng chính mình là người giết chết Triệu Hổ hay không?
Sau khi nhanh chóng đấu tranh tư tưởng, Dương Phóng vẫn là đưa ra quyết định an toàn, trước tiên cứ đến bến tàu để xem một chút.
"Được!"
Hắn lập tức gật đầu, quay người lại đóng cửa nhà, khóa cửa lại sau đó thì đi theo Vương Hải tiến về phía bến tàu.
. . .
Vào thời điểm hai người Dương Phóng chạy tới bến tàu, chỉ thấy ở trên bến tàu vào lúc này đã có đông đảo cu li (thợ thuyền), người chèo thuyền, trên cơ bản đều đã tới gần như đông đủ.
Mà ngay cả những người cùng chịu roi cùng với hắn vào mấy ngày trước đó tất cả đều đã đến đủ, tất cả đều đang bàn tán to nhỏ với nhau.
Ở trên cái bảng gỗ phía trước nhất.
Trình quản với sự sắc mặt lạnh lùng, hai tay chắp ở sau lưng, trên eo còn đeo một cây roi da màu đen thật to, đôi mắt sắc bén của hắn đang không ngừng đảo qua trên người mọi người, sau khi nhận thấy tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, Trình quản sự lập tức hài lòng khẽ gật đầu.
Hắn còn tưởng rằng thật sẽ có người không dám tới nữa đây?
"Được rồi, tất cả đều im lặng lại cho ta!"
Trình quản sự đột nhiên quát lớn, tiếng quát của hắn văng vẳng bên tai tất cả mọi người, nói: "Hôm nay chúng ta sẽ không dỡ hàng xuống, ta còn có nhiệm vụ khác giao cho các ngươi làm, các ngươi phải cùng theo ta ra khỏi thành một chuyến, tuy nhiên bởi vì cân nhắc tới việc khi ra ngoài thành có thể sẽ tồn tại nhân tố nguy hiểm, cho nên sau khi ra đến ngoài thành, tiền công của tất cả mọi người đều tăng gấp bội, một ngày có thể lĩnh tám mươi văn tiền, người nào có biểu hiện tốt thậm chí còn có thể đạt được một trăm văn tiền!"
Xoạt!
Tất cả thợ thuyền (cu li), người chèo thuyền, tất cả mọi người đều xì xào bàn tán.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Phải đi ra ngoài thành?
"Tám mươi văn tiền có phải là quá ít rồi hay không, ta nghe nói ở bên ngoài thành kia là nơi vô cùng nguy hiểm, không chỉ có các loại độc trùng dã thú mà còn có rất nhiều Tà Linh qua lại, ngoài đó có thể sẽ để cho người ta chết thảm bỏ mạng bất cứ lúc nào!"
"Đúng vậy a, Trình quản sự, con số 80 văn tiền này cũng quá ít đi a, ta không muốn làm, cả nhà của ta đều chỉ trông cậy vào một mình ta thôi, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì không hay thì ..."
"Đúng vậy a, lần này quá nguy hiểm rồi."
. . .
Trình quản sự sầm mặt lại, lộ ra vẻ mặt không vui.
Ở bên trong một chiếc du thuyền sau lưng hắn ta.
Một tên công tử ở độ tuổi thiếu niên nhăn mày lại, hai mắt chuyển lạnh nhìn về phía bên ngoài, "Tên họ Trình kia đang làm hỏng chuyện tốt của ta, ta trả cho mỗi người một lượng bạc, tới chỗ của hắn thế mà lập tức biến thành 80 văn tiền, hắn đây là muốn tìm cái chết hay sao? Người đi ra ngoài đó nói cho tên họ Trình kia biết, không được phép cắt xén!"
Cũng may mắn thay, lần này hắn tự mình tới đây một chuyến.
Bằng không chuyện lớn này không phải là đã bị cái tên Trình quản sự kia làm cho hỏng rồi hay sao.
"Vâng, thưa công tử!"
Một lão giả ở bên cạnh lập tức gật đầu, đi ra khỏi khoang nhỏ trên tàu, lập tức tung người nhảy lên, dùng tốc độ cực nhanh nhanh chóng lao qua mặt nước, giẫm lên trên mặt nước, giẫm qua hơn mười mét, lập tức rơi vào trên boong tàu đậu ở trên bến tàu.
Trình quản sự đang muốn mở miệng quát mắng thì lập tức biến sắc, ngay lập tức bước lên phía trước thành thành thật thật mà hành lễ.
"Khâu lão, tại sao ngài lại tới đây?"
"Trình Phong, ngươi thật đúng là không biết sống chết."
Giọng điệu của lão giả này lạnh lùng, không giữ lại một chút thể diện nào cho Trình quản sự.
Thân thể hắn cao lớn, cánh tay mảnh khảnh, cánh tay dài đến đầu gối, trên mười ngón tay tất cả đều xuất hiện vết chai sần, trên người thì mặc một chiếc trường sam màu đen, nhìn là biết hắn có công phu rất cao.
"Công tử cho là cho mỗi người một lượng bạc, vì sao tới chỗ của ngươi lại lập tức biến thành một người tám mươi văn tiền rồi? Ngươi đây là muốn tìm tới cái chết hay sao? Bình thường cắt xén thì cũng thôi, hiện tại chuyện lớn mức này mà ngươi cũng dám cắt xén sao?"
Giọng điệu của lão giả lạnh lùng.
Trình quản sự bị dọa tới khẽ run rẩy, vội vàng quỳ rạp xuống đất, dầu đầu phành phạch, sắc mặt tái nhợt, kinh hãi nói: "Khâu lão tha mạng, ta chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi!"
"Được rồi, ngươi đứng lên cho ta, có bao nhiêu người tới?"