Phía trước, ba con thuyền khổng lồ cách bọn họ rất gần.
Chỉ cách đâu đó khoảng mười mét gì đó.
Đậu ở ba cái hướng khác nhau vững vàng ngăn lại phía trước.
Vào lúc này.
Ở trên một con thuyền khổng lồ chính giữa nhất.
Một người đàn ông vạm vỡ mặc áo bào màu đen đứng sừng sững ở nơi đó, hắn mặt rộng miệng vuông, ánh mắt lãnh đạm, trên người toát ra một loại uy nghiêm khó tả, trên cằm để râu ngắn, ánh mắt thì đang nhìn về phía chỗ thuyền lớn nơi đám người Dương Phóng đứng.
"Tổng cộng có bao nhiêu người?"
"Thưa bang chủ, tổng cộng có tới 68 người!"
Một thiếu niên đứng sau lưng hắn chắp tay nói.
Chính là vị công tử thiếu niên trước đó.
Hắn đi thuyền nhanh, đã tới nơi đây trước một bước.
"68 người, chắc hẳn là có thể để cho vật kia ăn no, Tịch Tà ngọc đều phát xuống cả chưa?"
Nam tử mặc áo bào đen tiếp tục hỏi.
"Đã phát xuống, tất cả trưởng lão, mọi người đều có một cái!"
Công tử thiếu niên kia nói.
"Vậy là được rồi."
Nam tử mặc áo bào đen ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước, nói: "Không cần biết phải bỏ ra những gì, lần này nhất định phải giải quyết nó một cách triệt để!"
Con sông này tên là Phong Hà, chính là con đường thông thương đối ngoại quan trọng của Tam Hà bang.
Chỉ có điều cách đây vài tháng, đoạn sông này đã xảy ra những sự việc kỳ lạ, thuyền con qua lại qua nơi này sẽ thường xuyên bị mắc kẹt trong bức tường quỷ, khó mà lái ra, không chỉ có như thế, thuyền viên trên thuyền càng là liên tục chết thảm.
Tam Hà bang bọn họ bởi vậy mà phái cao thủ ra, đi đến đây giải quyết mấy lần đều không gặp phải thứ kia.
Thứ kia cực kỳ xảo trá, giống như vừa nhìn thấy cao thủ tới thì lập tức sẽ không gây án.
Lần này, tất cả trưởng lão Tam Hà bang bọn họ cùng nhau ra tay, phối hợp với Tịch Tà ngọc, phong tỏa nó ở đây bốn năm ngày, sau đó phái người đưa mồi nhử, nhằm dụ thứ đó ra ngoài hoàn toàn để có thể được giải quyết nó trong một lần hành động.
"Thông báo một chút đi, bảo cho tất cả trưởng lão ở vào thế cảnh giác!"
Nam tử mặc áo bào đen nói với giọng lãnh đạm.
Thuyền lớn của bọn họ cách thuyền của đám người Dương Phóng rất gần, một khi có bất kỳ tình huống nào xảy ra đều có thể thi triển khinh công nhanh chóng lao tới.
. . .
Trên thuyền lớn.
Số lượng lớn rượu ngon và thức ăn ngon để vào trong giỏ trúc được vận chuyển lên thuyền, vừa mới hạ xuống thuyền thì có một đám cu li bắt đầu tranh đoạt một cách nhanh chóng.
"Đừng tranh đoạt đừng tranh đoạt, người nào người nấy đều có phần."
"Trương Lão Tam, ngươi mấy đời chưa được cơm ăn hay sao, có tranh như ngươi vậy sao?"
"Ngươi còn không biết xấu hổ mà đi nói ta, ngươi cướp cũng đâu có chậm hơn so với ta!"
. . .
"Dương Phóng, làm sao mà ngươi không tới ăn, nhanh tới tranh thịt ăn đi chứ không sẽ hết bây giờ."
Vương Hải tranh tới cả người dính đầy dầu mỡ, quay đầu nhìn về phía Dương Phóng.
Dương Phong ăn một số đồ ăn khác, ăn hai cái bánh bao chứ không có đi lên để tranh thịt, dù sao xuất thân của hắn là người hiện đại, sau khi trở về nhà thì gần như bữa nào cũng có thịt để ăn, căn bản không cần phải để tâm tới một lần này.
Trong đầu của hắn chỉ là đang hoài nghi cách làm của Tam Hà bang.
"Hy vọng thật sự chỉ là do ta suy nghĩ nhiều."
Trong đầu hắn tự nói.
Các cu li (thợ thuyền) ăn uống một bữa điên cuồng, mất mấy giờ mới ăn hết tất cả thức ăn mang tới.
Mà sau khi Dương Phóng ăn xong thì sớm đã tiến vào trong thuyền để tìm kiếm cho mình một gian phòng.
Chiếc thuyền lớn này có khoảng chừng ba tầng, trên cơ bản có thể bảo đảm cho mỗi người đều có thể được chia tới một gian phòng, cho dù có người không cướp được thì cũng có thể để cho hai người ở chung một gian, như vậy cũng sẽ không lộ ra vẻ chật trội.
Dương Phóng tìm thấy một phòng đơn ở giữa và bắt đầu tu luyện kiếm pháp ở trong phòng.
Mặc dù không có trường kiếm nhưng lại có thể sử dụng những thứ khác làm vật thay thế.
Cứ như thế, cả một buổi chiều đã trôi qua.
Trong lúc bất tri bất giác đêm đã khuya đã tới.
Trên bầu trời trăng sáng sao thưa, xung quanh trở nên thật yên tĩnh.
Từng tên thợ thuyền (cu li) ở trong mỗi một gian phòng đã chơi đùa suốt cả một buổi chiều, hầu hết tất cả mọi người đều đã ngủ say và phát ra tiếng ngáy rất to.
Chỉ có Dương Phóng là vẫn còn chưa ngủ.
Vừa đến hắn đã luyện võ học một cách siêng năng, tinh lực bản thân hắn tràn đầy hơn nhiều so với những người bình thường ở đây.
Thứ hai trong đầu của hắn thực sự nghĩ mãi mà vẫn còn chưa hiểu được cách làm của Tam Hà bang là như thế nào.
Giờ phút này nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn về phía ba chiếc thuyền lớn ở bên ngoài.
Chỉ thấy ở trên ba chiếc thuyền lớn kia, một đám nhân vật cấp bậc trưởng lão, sắc mặt lạnh lùng, vẫn còn đứng bất động ở nơi đó, đang lạnh lùng quan sát về phía bên này.
Dương Phóng thầm run trong lòng.
"Có vấn đề, như thế này thì chắc chắn là có vấn đề gì đó rồi!"
Đám trưởng lão kia đều đứng quan sát cả một buổi chiều cho tới bây giờ vẫn còn đang quan sát.
Hắn cắn răng một cái nhịn xuống, tiếp tục tu luyện kiếm pháp ở trong phòng.
Lại qua hơn nửa giờ nữa.
Rầm rầm.
Xung quanh đột nhiên truyền tới từng tiếng sóng nước vỗ rì rào, bên ngoài dường như có gió thổi nổi lên, một mùi mặn ướt xen lẫn với cả mùi hôi thối truyền tới từ bên ngoài.
Không biết tại sao, Dương Phóng đang luyện kiếm pháp đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng, như thể bị thứ gì đó nhìn chằm chằm vào vậy.
Trong lòng hắn giật mình, nắm chặt lấy cây gậy gỗ trong tay và dựa chặt vào góc tường, dùng toàn bộ tinh thần để cảnh giác.