Vào thời điểm này, tất cả lông tơ trên người Dương Phóng lập tức dựng đứng lên, vội vàng nín thở.
"Tà Linh kia ... lên thuyền rồi?"
Kẹt kẹt. . .
Từng tiếng mở cửa vang lên chói tai đột nhiên truyền ra từ hành lang phía bên phải, cách chỗ này của hắn chỉ xa có khoảng cách mười mấy mét.
Giống như con Tà Linh kia đang đẩy cửa phòng ra từ bên ngoài.
Lạch cạch, lạch cạch. .
Tiếng bước chân rất nhỏ đi về phía chỗ gian phòng kia.
Mỗi một tiếng bước chân của nó, Dương Phóng đều có thể nghe được rất rõ ràng.
Hắn thậm chí còn có thể bổ não ra, mọi chuyện xảy ra bên trong hành lang vào lúc này, chỉ cảm thấy quả tim của mình như thể sắp từ cổ họng nhảy vọt ra ngoài vậy.
Tà Linh kia đang muốn đẩy cửa lần lượt?
Trong lòng của hắn đang như dời sông lấp biển, hiển hiện nỗi sợ hãi, chậm rãi xê dịch bước chân, đến gần cửa sổ một bên, khẽ đẩy cửa sổ, cố gắng để không phát ra tiếng động, muốn từ cửa sổ chạy trốn ra ngoài.
Nhưng hắn vẫn là đánh giá cao chất lượng loại cửa sổ của thời cổ đại này.
Bởi vì trước đó đóng vào quá chặt, vào lúc này muốn đẩy cửa ra thì không thể không tránh khỏi việc phát ra tiếng động chói tai trong màn đêm yên tĩnh.
Ở ngay sau khi tiếng động này vang lên, trong hành lang bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng cười quái dị.
"He he he he ..."
Tiếng cười kia đang nhanh chóng tiến gần về phía hắn, giống như thể con Tà Linh kia phát hiện động tác của hắn vậy.
Kèm theo đó là từng đợt mùi thối rữa như rong biển thối vô cùng nồng nặc.
Cánh cửa phòng đóng chặt cũng đang lắc lư dữ dội, phát ra tiếng lạch cà lạch cạch, Dương Phóng chỉ cảm thấy như có một cái bóng đen cực lớn đang áp sát về phía phòng của mình, khí tức kinh khủng đáng sợ khiến hắn cảm thấy kinh hãi trong lòng.
"Trưởng lão cứu mạng!"
Cuối cùng hắn không nhịn nổi nữa mà làm liều hét lớn lên, vội vàng hung hăng phá tan cửa sổ nhảy xuống phía bên ngoài.
Ở khu vực cách đó mười mét.
Ba chiếc thuyền lớn đang lặng lẽ lênh đênh.
Ở trên bó đuốc chiếu sáng.
Ngụy Thiên Long bang chủ của Tam Hà bang và một đám trưởng lão, quản sự, tất cả đều có mặt ở đó, tất cả đều bất động, hai mắt lãnh đạm nhìn về phía trước mặt.
Tình huống trong mắt bọn họ nhìn thấy lại hoàn toàn khác biệt với những gì mà Dương Phóng nhìn thấy.
Trong mắt của bọn họ, trên mặt sông mọi thứ đều như lúc ban đầu, đều không có bất kỳ sự tồn tại nào của sương mù.
Cũng không nhìn thấy có bất kỳ tình huống quỷ dị nào cả.
Thậm chí ngay cả tiếng ngáy của mọi người bên thuyền bên kia, bọn họ đều có thể nghe được rất rõ ràng.
Mọi chuyện đều diễn ra giống như tối hôm qua.
Nhưng vào lúc này!
"Trưởng lão cứu mạng!"
Một tiếng hét lớn cuồng loạn đột nhiên vang lên.
Một đám quản sự tất cả các trưởng lão ở bên cạnh Ngụy Thiên Long bang chủ Tam Hà bang, tất cả đều biến sắc, đều không nghĩ ngợi một chút nào, thân thể không hẹn mà tung người lên, lập tức lao ra khỏi boong tàu, điên cuồng lao nhanh về phía chiếc thuyền lớn chỗ đám cu li (thợ thuyền) đang ở.
Đặc biệt là Ngụy Thiên Long, càng là người lao ra đầu tiên.
Lực lượng kinh khủng bùng phát ra, một tiếng nổ lớn vang lên, chấn động tới sàn tàu dưới chân bị nổ tung, vô số mảnh gỗ vụn bắn tung tóe.
Khí tức của hắn đáng sợ, áo bào đen thổi phần phật, ánh mắt như là thiểm điện trong đêm tối, khoảng cách mười mấy mét gần như đảo mắt cái đã lao tới.
Cùng vào lúc đó.
Dương Phóng hét lớn lên một tiếng, thân thể hung hăng đụng nát cửa sổ, con Tà Linh kia cũng phát ra một tiếng kêu bén nhọn đinh tai nhức óc, lập tức phá vỡ cửa phòng, chộp nhanh về phía thân thể của Dương Phóng.
Dương Phóng thì căn bản không nhìn thấy rõ khuôn mặt của đối phương, chỉ cảm thấy một mùi hôi thối vô cùng kinh tởm xộc thẳng về phía khuôn mặt của hắn, kèm theo đó là một cảm giác vô cùng âm u lạnh lẽo, như thể có một cái bóng đen kỳ lạ đang chộp về phía khuôn mặt của hắn vậy.
Hắn liều lĩnh dốc hết sức mình vận chuyển nội lực, rót vào trường kiếm, Vô Ảnh kiếm pháp ngay lập tức đâm tới.
Keng! Keng! Keng! Keng!
Trong khoảnh khắc, hắn đã đâm liên tiếp ra bảy tám kiếm, thế nhưng lại giống như thể đâm vào trên tấm thép vậy, vô cùng cứng rắn.
Không chỉ có như vậy, còn có một cỗ khí tức âm trầm cực kỳ đáng sợ từ trong thân thể của đối phương dọc theo trường kiếm, nhanh chóng tuôn về phía thân thể của hắn.
Dương Phóng hoảng hốt, lập tức bị một cỗ lực lượng đáng sợ ném ra xa, thân thể thẳng tắp hướng mặt sông xa xa rơi xuống.
"Làm càn!"
Ở ngay trong khoảnh khắc Dương Phóng bị đánh bay về phía mặt sông xa xa, trong hai lỗ tai của hắn còn nghe được một giọng nói vô cùng tức giận và đáng sợ.
Như là lôi âm của Phật môn.
Kèm theo đó là sự uy nghiêm kinh khủng làm chấn động linh hồn của con người.
Ngụy Thiên Long bang chủ Tam Hà bang một mặt nén giận, song mi dựng đứng, cuối cùng lao về phía trước mà tới.
Ầm ầm!
Một chưởng của hắn hung hăng vỗ về phía cái bóng ma quỷ dị kia.
A!
Cái bóng ma kia ngay lập tức bị lực chưởng của hắn đánh trúng, phát ra tiếng kêu chói tai, thân thể xoẹt xoẹt bốc khói, lập tức bay ngược ra đằng sau, dư ba kinh khủng của chưởng lực chấn động tới đằng sau gia tăng chấn động vang lên rầm rầm rung động, bay tứ tung.
Ngụy Thiên Long được thế không buông tha người, một chiêu trúng đích, thân thể như thể là Thúc Địa Thành thốn, quần áo bay phần phật phần phật, song chưởng cùng ra, tiếp tục lao về phía Tà Linh quỷ dị kia một cách điên cuồng, cùng lúc đó, đông đảo trưởng lão ở sau lưng hắn lúc này cuối cùng cũng đã lao tới và tham gia vào cuộc chiến.