Theo bản năng Dương Phóng muốn báo cảnh sát, đột nhiên dừng động tác lại.
Xem như báo cảnh sát thì cảnh sát làm sao có thể tin tưởng mình?
Dãy số này chắc chỉ có chính mình là có thể nhìn thấy được.
Ít ra những con số trên cơ thể của Trịnh Phương Hoa trước đó là như vậy.
Cho nên nếu như cảnh sát không nhìn thấy những con số này thì xem như hắn có giải thích như thế nào đi nữa thì cũng hoàn toàn vô dụng, ngược lại sẽ bị bọn họ cho rằng mình mắc bệnh tâm thần.
Dương Phóng âm thầm suy nghĩ, đột nhiên phản ứng lại, vội vàng mặc quần áo, đi vào phòng bếp, cầm lấy một cái chảo rán, giống như cảm thấy còn chưa an toàn, sau đó lại giắt dao gọt hoa quả cùng dao làm bếp vào bên hông.
Làm xong tất cả mọi chuyện, hắn đi tới ghế sa lon ở bên cạnh, lẳng lặng nằm xuống, chờ đợi sự khác thường xuất hiện.
Nếu như thật có thể xuyên không, hơn phân nửa rất có thể chính là hồn xuyên không.
Bởi vì thi thể của Trịnh Phương Hoa kia chính là minh chứng!
Cũng không cần biết có phải là hồn xuyên không hay không hắn cũng phải thử một chút.
Nhỡ đâu lúc xuyên không, thực sự có thể mang theo những thứ xung quanh mình thì sao đây?
Theo những gì Trịnh Phương Hoa nói, thế giới đó chứa đầy nguy hiểm, nếu như ngươi không chuẩn bị chút phòng bị, thì dù có vượt qua cũng chỉ là một con đường chết.
Dương Phóng càng nghĩ thì càng cảm thấy bất an trong lòng.
Trước đó tại sao bản thân mình lại không tin Trịnh Phương Hoa đây?
Tốt xấu gì cũng nên hỏi hắn nhiều hơn về bối cảnh cụ thể của thế giới đó!
Đồng hồ đếm ngược trên cánh tay giống như hồi chuông nhắc về cái chết.
Mỗi lần nhảy lên một cái, nhịp tim của Dương Phóng cũng theo đó mà run rẩy một cái.
Thời gian cứ trôi qua từng chút một.
Theo thời gian dần dần trôi qua, Dương Phóng dần cảm thấy việc hít thở cũng trở nên khó khăn, đôi mắt dần mờ đi và chuyển sang màu đen, thân thể giống như rơi vào một vùng biển rộng lớn màu đen, bóng tối vô tận, không có một chút ánh sáng nào, giống như muốn trầm luân vĩnh cửu.
Không biết trải qua bao lâu.
Trong đôi mắt Dương Phóng dần dần xuất hiện một vệt sáng, hít thở lại trở nên thông thuận đều đặn.
Hắn mở mắt, thở hồng hộc, như thể bị ngạt thở đã lâu, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.
"Đây là!"
Hắn trông có vẻ sốc và nhìn vào hoàn cảnh xung quanh.
Thật xuyên không rồi?
Nơi này không còn là nhà của mình.
Một ngọn đèn dầu yếu ớt lập lòe, ánh sáng mờ ảo có phần u uất.
Căn phòng thấp bé, chật chội đồng thời còn ẩm thấp, trong không khí tràn đầy mùi ẩm mốc và mùi hôi.
Các bức tường xung quanh đều được làm bằng những khối bùn dày, một cái giường làm bằng ván gỗ đơn sơ, trong phòng tràn ngập mùi khai của nước tiểu, cách đó không xa đặt một cái bô, còn một cái đồ vật đơn giản cùng loại với chậu rửa mặt.
Trông thật tồi tàn và tồi tàn.
Quần áo mặc trên người cũng không còn là trang phục thời hiện đại, mà đổi thành loại quần áo của một gã sai vặt thời cổ đại mặc, ở trên còn có vài mảnh vá.
Dương Phóng dùng sức véo mạnh vào đùi của mình.
Đau một cách khác thường.
Đây không phải nằm mơ.
Trên mặt hắn hiện vẻ kinh hãi, hắn đứng dậy khỏi giường và nhanh chóng chạm vào hông của mình.
Dao gọt hoa quả, dao làm bếp, cái chảo, tất cả đều không theo tới.
Hắn lại đột nhiên nhìn về phía canh tay của chính mình.
Dãy số đếm ngược trên cánh tay trái cũng đã biến mất hoàn toàn.
Làn da thô ráp, gầy gò và đen sạm, như thể quanh năm thiếu dinh dưỡng, cũng giống như thương xuyên phơi nắng phơi gió vậy.
Hắn cầm ngọn đèn dầu đi đến trước một vại nước trong phòng.
Khuôn mặt trong vại nước cực kỳ gầy gò, để kiểu tóc cổ đại, trên đầu ghim một chiếc mộc trâm, nhưng nhìn khuôn mặt quả thực cùng trước đó giống nhau như đúc.
Khác biệt duy nhất chính là các đường nét trên khuôn mặt đen hơn một chút và gầy hơn một chút.
"Khuôn mặt giống nhau, chiều cao cũng gần như nhau..."
Dương Phóng tự lẩm bẩm.
Đây có phải là một thế giới có bối cảnh cổ đại không?
Hắn đi quanh phòng, bắt đầu cố nhớ lại thông tin có quan hệ với thế giới này.
Lại phát hiện trong đầu đau đơn một cách khác thường, giống như bị dao dâm vậy.
Từng mẩu thông tin vụn vụn vặt vặt bắt đầu xuất hiện.
Nơi hắn ở hiện tại được gọi là Hắc Thiết tụ (Khu Hắc Thiết), nơi này vô cùng rộng lớn, dân khẩu đông đúc, chướng khí bao quanh, rừng rậm dày đặc, cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng đồng thời, bên trong khu dân cư này cũng không an toàn, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy đủ loại thi thể nằm ngang ở dọc đường.
Tên của chủ nhân cũ của thân thể này cũng tên là Dương Phóng, làm một tên cu li ở bến tàu Phúc Vận, mỗi ngày mười văn tiền, ăn bữa nay lo bữa mai, cuộc sống bấp bênh ...
Những cảnh ký ức cứ ùa về trong tâm trí Dương Phóng.
Đột nhiên, Dương Phóng lộ ra vẻ kinh ngạc và chụp được một đoạn ký ức.
"Nháo tà?"
Nháo tà đang diễn ra trong khu dân cư hai ngày này?
Mỗi đêm đều có người chết thảm một cách bí ẩn?
Toàn thân hắn theo bản năng mà căng cứng lên, dựng tóc gáy và hắn cảm thấy khó chịu khắp người.
Hắn không biết rằng thế giới mình xuyên qua có phải là cùng một thế giới với Trịnh Phương Hoa không?
Ngoài chính mình ra, còn có người nào khác ở Địa Cầu nữa không?
Trong đầu hắn hiện lên vô số ý nghĩ, đi tới trước cửa gỗ đã đóng chặt, hai mắt dọc theo khe cửa nhìn ra bên ngoài.
Trời tối đen như mực.
Đưa tay không thấy được năm ngón.
Đang ở vào lúc đêm khuya, khắp nơi yên tĩnh, tiếng cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.
Nhưng vừa nghĩ tới chuyện nháo tà vừa rồi, tóc gáy Dương Phóng lại bắt đầu dựng đứng lên, nhịn không được mà lùi lại về sau.