Trần Phi đổ đầy nước vào bình, mang theo Lâm Thiến Nhân cùng Lạc Băng quay đầu bỏ chạy.
Cả hai cô gái đều không nói nên lời.
Còn tưởng rằng Trần Phi thực sự nhìn thấy họ, nhưng hóa ra chỉ là hét loạn. Không nghĩ tớ còn trùng hợp đến mức bên kia thực sự mai phục ở đó và tin lời Trần Phi nói.
Thực ra, đây là do các cô không hiểu.
Trần Phi chỉ nghĩ ở một góc độ khác, cảm thấy rằng Quách Thái Lô và những người khác có khả năng cao ở đây.
Nơi này có nguồn nước, nếu may mắn còn có thể câu được cá, tương đối an toàn so với sâu bên trong rừng. Quách Thái Lô chắc hẳn cũng nghĩ rằng chính mình cũng sẽ tới lấy nước.
Chỉ tiếc a, hắn đã đoán đúng, chỉ không thể kìm chế được, bị chính mình hù đi ra.
"Thằng chó, đừng có chạy!!"
Long Hào Vũ điên cuồng gào thét, lòng bàn tay đau nhức kịch liệt khiến hắn cả đêm mất ngủ, lại càng hận Trần Phi hơn!
"Ha ha, đồ ngu ngốc, giỏi thì bắt được tao a."
Trần Phi tiếp tục dùng lời nói kích thích Long Hào Vũ, như này còn chưa đủ.
Chỉ thấy hắn dừng lại, đột nhiên ôm lấy Lâm Thiến Nhân, hung hăng hôn lên mặt cô, xong đối với Long Hào Vũ nói: "Quên nói cho mày biết, cô ấy đã là người của tao rồi, có tức không?"
Nói xong, tiếp tục quay đầu bỏ chạy.
"Trần Phi, ** !! Tao nhất định phải giết chết mày!! Còn con tiện nhân bên cạnh mày, đừng nghĩ tới một kết cục tốt đẹp, tao muốn tất !!"
Long Hào Vũ điên cuồng gào thét.
"Trần Phi, cậu làm gì vậy!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thiến Nhân ngấn nước, cô ấy dùng đôi bàn tay trắng như phấn đanh Trần Phi, nhưng dường như không có sức lực nào, ngược lại càng giống như một đôi tình lữ đang đùa giỡn.
Chính mình vẫn là lần đầu tiên bị một người con trai hôn a!
“Ách, đây cũng là vì chọc giận hắn.” Trần Phi cợt nhả, che dấu đi trái tim đang đập kịch liệt của mình.
Đừng nói Lâm Thiến Nhân chưa từng được hôn, đây là lần đầu tiên Trần Phi hôn a.
Nó giống một cuộc đấu tranh kịch liệt trong lòng, khiến Trần Phi không thể dừng lại.
“Chỉ là vì chọc giận người khác thôi sao?” Lâm Thiến Nhân đột nhiên có chút mất mác.
Trần Phi sững sờ một lúc, sau đó đột nhiên chồm người lên gặm khuôn mặt cô lần nữa.
Hắc hắc, đây là do cậu muốn, đừng trách tôi.
Trần Phi nở một nụ cười xấu xa, loại chuyện này phải có sự mở đầu, kế tiếp sẽ không còn gánh nặng tâm lý.
Lâm Thiến Nhân càng đỏ mặt hơn, thở hổn hển dùng tay đấm Trần Phi.
“Hai người các cậu, đừng tán tỉnh nhau nữa, điều quan trọng bây giờ là chạy trốn!” Lạc Băng nhanh chóng nhắc nhở.
Cô không muốn rơi vào tay nhóm người đứng sau mình.
Lạc Băng đã từng nhìn thấy đám người Quách Thái Lô trên thuyền, một đám rất không có tố chất.
Chắc chắn, khi đến hòn đảo hoang vắng này, hắn đã trở nên bạo lực.
Cũng may là cô đã đi theo Trần Phi, nếu không liền nguy hiểm.
Nhưng khi nghĩ đến nhóm người đuổi theo mình, Lạc Băng lại trở nên căng thẳng.
“Đừng sợ, bọn họ nhất định không nhiều thể lực bằng chúng ta, từ từ sẽ đến, tôi có thể đùa chết bọn hắn.” Trần Phi lại không có một lo lắng nói.
Ba người bọn họ ăn bữa tối và bữa sáng, ngủ no nê, đám người nôn mửa và tiêu chảy cả ngày của Quách Thái Lô làm sao có thể so sánh được?
Đi ngang qua một cây đại thụ, Trần Phi dừng lại.
Nhặt một vài chiếc lá to và đặc biệt trên cây, xé dọc thân và vứt đi, còn lại chiếc lá nhỏ cho vào miệng nhai. Hắn cũng lấy hai chiếc lá cho Lâm Thiến Nhân và Lạc Băng.
Lâm Thiến Nhân trực tiếp ném nó vào miệng.
"Oa, đắng quá!"
Tuy rằng rất khó ăn, nhưng cô không nhổ nó ra. Sự tin tưởng của cô vào Trần Phi đã đạt đến mức không thể cứu vãn được.
"Đây là cái gì?"
Lạc Băng do dự một hồi, mới bỏ vào trong miệng, quả thực rất đắng.
"Lá được gọi là Umbugleland, có thể gọi nó là "Hercules". Nước ép của lá làm giảm axit lactic tích tụ trong cơ bắp, do đó bạn có thể đi bộ nhanh hơn. Nó cũng điều trị bệnh sốt rét và tiêu chảy."
Trần Phi lấy một nắm lá khác, cho vào túi du lịch, rồi mới tiếp tục dẫn cả hai đi về phía trước.
"Chúng ta tiếp tục xâm nhập vào sâu trong rừng rậm, có quá nguy hiểm hay không?"
Đi được gần nửa giờ, Lạc Băng không khỏi hỏi.
Môi trường xung quanh rất xa lạ, có vẻ như là một nơi trước đây chưa từng có ai xâm nhập.
Trần Phi khẽ gật đầu, quả thực không thích hợp đi xa hơn. Càng ở trung tâm của rừng rậm, càng có nhiều dã thú.
"Hơn nữa, hiện tại chúng ta thậm chí không thể tìm ra phương hướng ngay. Phương pháp bóng cọc cũng không còn tác dụng, sẽ mất thêm gần nửa giờ nữa. Lúc đó, đám người Quách Thái Lô sẽ đuổi kịp!" Lâm Thiến Nhân nghe thấy tiếng bước chân sột soạt phía sau, liền khẩn trương đứng lên.
"Sợ gì, đừng lo lắng. Nhớ kỹ, mục đích của chúng ta không bao giờ là trốn thoát, mà là dắt chó đi dạo và giết chúng."
Trần Phi không chút hoang mang, trong lòng hắn đã sớm có cách đối phó bọn họ.
Hắn đặt một thanh sắt nhỏ đã chuẩn bị từ trước và xoa lên tóc.
Được khoảng hai phút, Trần Phi dừng lại ở một vũng nước nhỏ.
Ngồi xổm xuống, nhặt một chiếc lá khô mỏng, đặt lên vũng nước và đặt thanh sắt lên chiếc lá khô.
“Làm như này để làm gì vậy?” Lạc Băng lo lắng hỏi, những người phía sau sắp đuổi kịp, nhưng bọn họ còn ở đây.
“Nhìn xem, những chiếc lá khô đang quay tròn!” Lâm Thiến Nhân ngồi xổm bên cạnh Trần Phi và cẩn thận quan sát những chiếc lá chết.
Cho đến khi đám lá khô trôi nổi ngừng quay, Trần Phi mới chỉ vào phương hướng mà thanh sắt dừng lại theo chiều kim đồng hồ: "Bên kia chính là phía nam."
“Cái này ... làm sao cậu biết được?" Lâm Thiến Nhân cùng Lạc Băng đều có vẻ mặt bối rối.
"Thanh sắt sẽ bị nhiễm từ sau khi ma sát, và kim loại bị nhiễm từ sẽ luôn hướng về phía bắc có từ tính. Phía bắc và phía nam muốn gần nhau nên hướng của thanh sắt là hướng nam."
Trần Phi giải thích xong, hắn đứng dậy và bắt đầu đi vòng sang bên phải.