Dù sao bây giờ Dạ Mệnh cũng không còn là một kẻ phàm nhân nữa.
Chỉ cần hắn muốn, thu liễm lại khí tức là người thường căn bản không thể phát hiện được sự tồn tại của hắn.
“Đại, đại nhân... Ngài, các ngài thật sự là Huyết Sát Các trong tin đồn...”
Hán tử mặc áo vải nuốt một ngụm bọt, âm thanh khẽ run nói.
Đêm khuya hôm qua, lúc hắn ta đã say mèm đi ra từ tửu quán, trên đường về nhà may mắn nghe được hai người trong một con hẻm nhỏ nói chuyện với nhau.
Mà nội dung họ nói đến chính là một tòa lầu các màu đen ở cửa sau Lâm Thiên thành.
Lúc đầu hán tử không chú ý lắm, nhưng khi hắn ta nghe được ba chữ "Huyết Sát Các" thì bỗng nhiên tỉnh cả rượu.
Cuối cùng thì từ trong miệng hai người lén lén lút lút này biết được, tòa lầu các thuần đen cổ quái kia chính là phân bộ của Huyết Sát Các tiếng tăm lừng lẫy trong tin đồn từ mấy ngày trước.
Sáng sớm hôm nay hắn ta liền lén lút đến đây.
Toán Loạn Thiên nghe vậy, không trả lời vấn đề của hắn ta, chỉ cười híp mắt nhìn tên hán tử trước mắt này: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Từ lúc mới bắt đầu, không biết tại sao khi hán tử nhìn thấy vị nam tử mặc nho sam có khí chất thật tốt đang đứng trước mặt lại khiến cho hắn ta luôn có cảm giác âm trầm sợ hãi.
Hán tử mặc áo gai khẽ cắn răng, đột nhiên thả ra một tiếng thở dài, bắt đầu thổ lộ lời trong lòng: “Nhi tử của ta tư chất thông tuệ, từ ba năm trước đã kiểm trắc ra căn cốt cực tốt, là hạt giống tu luyện rất tốt. Lúc trước ngay cả Lâm thành chủ cũng từng vô cùng tán thưởng nó. Nói cái gì mà nếu như nỗ lực tu luyện sẽ có hy vọng vào Uẩn Linh… Cả nhà ta, từ thời tổ tiên đã bắt đầu làm việc nhà nông, tứ chi thô ráp, nào có giống như ta, tự nhiên lại có người kế tục đi theo con đường tu luyện, cho nên ta đã nghe theo lời Lâm thành chủ, để ông ta mang nhi tử tới Tuyền Thủy học phủ ở Tuyền Thủy quận để tu luyện.”
Nói đến đây, khí ngữ của hán tử mặc áo gai bỗng nhiên nghẹn ngào, siết chặt nắm tay: “Trước đây ta không nên nghe theo lời thứ chó má kia...Lúc trước Lâm thành chủ nói cho ta biết, Tuyền Thủy Học Phủ cách một năm thì có thể cho phép học sinh về thăm hỏi thân nhân một lần, nhưng mà nhi tử ta vừa đi một lần đã là ba năm, chưa từng về nhà thăm hỏi ta.
Mỗi năm ta đều tới phủ thành chủ tìm hỏi tại sao con ta chưa về, Lâm thành chủ lần nào cũng nói ‘đứa nhỏ’ tư chất quá tốt, được phu tử trong học phủ thu làm môn đồ, nhất thời chưa thể về được.
Lúc đầu ta còn tin, nhưng lâu ngày ta cũng biết được có gì đó không đúng.
Bởi vì mỗi lần ta viết thư gửi đi, không lâu sau hài tử sẽ gửi thư về. Nhưng từ hơn một năm trước cho tới bây giờ, ta đã không còn nhận được hồi âm nữa. Ngay lúc ta chuẩn bị tới phủ thành chủ tìm Lâm thành chủ lý luận...”
Hai mắt hán tử mặc áo gai đỏ bừng, ngữ khí căm giận ngút trời: “Lâm thành chủ lại nói mấy tháng trước, lúc con ta ra ngoài lịch lãm, không cẩn thận bị một con yêu thú giết chết rồi!
Đầu óc ta vốn không linh hoạt, cho rằng thực sự là như vậy, liền thất hồn lạc phách trở về nhà thu thập hành lý, chuẩn bị đi đến Tuyền Thủy quận một chuyến, mang thi thể đứa nhỏ về...
Nhưng không ngờ rằng… sau khi ta trải qua thiên tân vạn khổ mới đến Tuyền Thủy quận, lại được người khác bí mật nói cho, con ta là vì trêu chọc một gã học tử trong Tuyền Thủy Học Phủ, dẫn tới việc bị người ta âm thầm hại chết!”
“Cho nên... Ngươi muốn cho chúng ta giết hung thủ đã sát hại nhi tử của ngươi?” Toán Loạn Thiên cười trừ.
Hán tử mặc áo gai gật đầu.
Toán Loạn Thiên nói: “Có thể. Nhưng thù lao chỗ chúng ta không thấp đâu đấy.”
Hán tử mặc áo gai ngẩng đầu, ánh mắt có chút né tránh, ngữ khí yếu ớt: “Nhà ta còn có bảy lượng bạc, đủ, đủ không?”
Toán Loạn Thiên không vội trả lời, mà lại nói sang chuyện khác: “Ta nhớ, nhà ngươi có một bộ giáp trụ tổ truyền, đúng không…”
Tinh thần hán tử mặc áo gai chấn động, giật mình nói: “Đại nhân làm sao mà biết được?”
Nhà bọn họ quả thật là có một bộ áo giáp đen thui, tràn đầy vết rạn nứt. Theo như lời cha hắn ta, đó là trước đây, lúc thái gia gia cày ruộng nhìn thấy một ngôi sao băng rơi xuống cánh đồng cách đó không xa. Lúc thái gia gia đến gần xem thử, thì phát hiện bộ áo giáp này dưới một cái hố lớn.
Lúc đầu thái gia gia còn tưởng rằng đó là pháp bảo của vị thần tiên trên trời nào đó nên vội vàng mang về nhà, định thử xem có thu hoạch được sức mạnh hay bí mật thành tiên nào từ nó hay không.
Nhưng cuối cùng cả đời cũng cũng chẳng phát hiện được gì.
Mà đời sau cũng vậy, cho đến tận thế hệ hán tử mặc áo gai cũng chưa từng phát hiện điều gì từ bộ áo giáp tổ truyền này.