“Không, bảo ngươi giết chết hắn ta chỉ là để thể hiện quyết định của ngươi, bên cạnh đó, sự tồn tại của Kim quận trưởng vẫn còn rất có ích cho Huyết Sát Các của bọn ta. Chỉ cần ngươi có thể tiếp tục cung cấp những gì mà Huyết Sát Các bọn ta cần thì chúng ta sẽ mãi mãi là đồng minh. Nếu sau này có đủ lợi ích giao dịch thì để ngươi ngồi vào ngai vàng Vương Triều cũng không phải là chuyện không thể. Tất nhiên, những thứ này vẫn phải tùy thuộc vào sự cố gắng của Kim quận trưởng.”
Nghe xong.
Kim Viên Chính vô cùng hốt hoảng!
Do dự trong vài giây.
Kim Viên Chính cuối cùng cũng hít một hơi dài, một lần nữa không chắc chắn nói: “Những gì các ngươi nói là thật chứ?”
Âm Luyện khẳng định nói: “Hoàn toàn là thật.”
Kim Viên Chính chậm rãi đưa mắt nhìn sang Phương Thiên Minh ở nơi cao.
Ngũ Thiên Cương vô cùng hợp tác ném Phương Thiên Minh ở trong tay xuống đất.
Phịch.
Phương Thiên Minh ngã mạnh xuống đất.
Bụi đất nổi lên, cả người trông vô cùng thảm hại.
Kim Viên Chính thu hết can đảm chậm rãi đi về phía Phương Thiên Minh.
Lưu Công ở một bên thấy vậy thì hai mắt trợn to, quát lớn: “Kim Viên Chính, ngươi dám!”
Phương Thiên Minh vừa lăn vừa bò ngồi trên mặt đất nhìn Kim Viên Chính đang càng lúc càng tiến lại gần, sợ hãi nói: “Kim Viên Chính, cha của ta là gia chủ Phương gia, nếu ngươi giết chết ta, với quyền thế của Phương gia thì có thể lập tức tìm ra ngươi trong vòng một ngày rồi mang ngươi đi thiên đao vạn quả. Nhưng ngươi hãy nghe ta nói, chỉ cần hôm nay ngươi có thể cứu ta ra ngoài thì ngươi…”
Dứt lời.
Kim Viên Chính vẫn không hề ngừng bước lại mà tiếp tục đi về phía Phương Thiên Minh. Cho đến khi bước tới trước mặt hắn ta.
Trên mặt của Kim Viên Chính vẫn còn hơi do dự, trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Đúng như những gì Phương Thiên Minh đã nói, nếu bây giờ mình ra tay thì thực sự không thể nào quay đầu lại nữa.
Hình như Phương Thiên Minh đã hoảng sợ đến mức bộc lộ nội tâm, điên cuồng hét lên: “Nếu một quận trưởng nhỏ nhoi như ngươi giết chết ta thì cha của ta chắc chắn sẽ tống ngươi vào lao ngục và chịu cơn đau luyện hồn, sau đó…”
Câu nói này của Phương Minh Thiên dường như đã khiến cho Kim Viên Chính đưa ra một quyết định triệt để.
Trong mắt của Kim Viên Chính lóe lên một tia sáng lạnh lùng rồi đưa lòng bàn tay lên.
“Phương thiếu, ta cũng là bất đắc dĩ, ở dưới Cửu U Hoàng Tuyền, ngươi cũng đừng có trách ta!” Bên tay phải của Kim Viên Chính hội tụ linh khí.
Bốp!
Một chưởng đập nát thiên linh của Phương Thiên Minh!
Nhìn thấy cái xác ngã trước mặt mình, đầu óc của Kim Viên Chính nhất thời hơi đờ đẫn.
Đột nhiên bên tai vang lên một tràng giận dữ quát tháo.
“Các ngươi lại dám!”
Chỉ thấy Lưu Công – người vốn đã trúng độc dược, không thể nhúc nhích lại đột nhiên huy động linh khí đứng dậy. Sau đó lao nhanh về phía Kim Viên Chính.
“Đúng là một kẻ điên, lại bắt đầu đốt cháy sinh mệnh của mình để cố gắng áp chế độc dược, tuy nhiên…” Thiên Diện Hồ cười mỉm.
Vẫn chưa lao đến bên cạnh Kim Viên Chính thì ở khoảng không trước mặt của Lưu Công đột nhiên xuất hiện một làn sương đen.
Một lão già gầy guộc từ trong làn sương đen bước ra.
Đây chính là lão giả gầy guộc đã giết chết thành chủ của Liệt Quang thành trước đó.
Quỷ Vụ cũng chính là lão giả gầy guộc này.
Giọng nói khàn khàn: “Tâm Chi Ác.”
Vào khoảnh khắc Lưu Công không kịp đề phòng.
Một móng vuốt sương mù như làn khói đen kia trực tiếp chui ra từ khoảng hư không rồi xé toạc lồng ngực của ông ta ra.
Từ trong đó moi ra một trái tim đẫm máu vẫn còn đang đập thình thịch.
Lưu Công ngã xuống đất, lẩm bẩm một câu trước khi chết: “Động Linh… Thất trọng…”
Kim Viên Chính cũng phản ứng lại.
Nhìn thấy lại xuất hiện thêm một cường giả Động Linh của Huyết Sát Các, trong lòng hắn ta bắt đầu tê dại vì kinh ngạc.
Kim Viên Chính nói: “Các, các ngươi muốn ta làm cái gì?”
“Làm cái gì à? Rất đơn giản, bọn ta sẽ cho ngươi uống một viên đan dược giả chết, sau khi uống vào thì mạch đập và kỳ kinh bát mạch của ngươi sẽ rơi vào trạng thái giả chết trong vòng một ngày.
Thời gian dài như vậy đủ để những người quận trưởng khác hoặc là người của triều đình phát hiện ra trận chiến ở đây. Nếu lúc đó không xảy ra sai sót thì ngươi…”
Thiên Diện Hồ nói chừng vài phút mới có thể nói cho Kim Viên Chính về toàn bộ kế hoạch.
Sau khi nhận lấy viên đan giả chết từ trong tay Âm Luyện thì sắc mặt của Kim Viên Chính có hơi thất thường.
“Dáng vẻ này của Kim quận trường… Lẽ nào là đang sợ viên đan này có độc sao?” Âm Luyện dùng tay phải chạm vào vai của Kim Viên Chính.
Kim Viên Chính lập tức thẹn mướt mồ hôi nói: “Các, các hạ hiểu lầm rồi, ta chỉ là sợ sau khi tỉnh dậy sẽ bị người của Đốc Sát Sứ tra hỏi, theo như ta biết thì bên phía Đốc Sát Sứ có một pháp bảo có thể phát hiện những lời nói dối…”