Tầm hai, ba tiếng sau, cũng là lúc Trần Phong vừa tan làm, đang trên đường về nhà thì nhận được cuộc gọi của Trịnh Nhu.
"Trần tiên sinh, Trần Lê cảm thấy bài hát này của anh cũng không tệ, nếu nội dung đằng sau vẫn có thể giữ vững phong độ như thế này thì cô ấy đồng ý mua đứt bản quyền với giá 20 vạn."
"À, tôi biết rồi, cảm ơn chị Nhu."
"Ừ, giá đối phương đưa ra là vậy. Không phải là cái giá cao, nhưng đối với một người mới dấn thân vào con đường sáng tác âm nhạc mà nói cũng không tệ, cụ thể là có muốn bán hay không bán, anh tự cân nhắc đi. Ngày mai cho tôi một câu trả lời là được."
Trần Phong gật đầu, "Được."
"Ừ, nếu không còn gì muốn nói thì tôi cúp đây."
Cúp điện thoại, trong lòng Trần Phong không cảm thấy vui mừng đến nhảy cẫng như trong dự đoán.
Rõ ràng đây là một chuyện tốt nhưng hắn lại không hiểu tại sao.
20 vạn là con số bằng tiền lương hai, ba năm của hắn cộng lại, tính thêm cả tiền gửi ngân hàng, hắn thậm chí còn có thể thanh toán cho một căn hộ nhỏ ở một quận ngoại ô ở Hán Châu.
Nhưng quái lạ là, trong lòng hắn thấy trống rỗng, chẳng thỏa mãn hay vui vẻ gì.
Hắn đặt tay lên ngực tự hỏi, Trần Phong cảm giác bản thân là một kẻ tồi tệ.
Nếu không quen biết Chung Lôi, nếu quan hệ với Chung Lôi không thay đổi, nếu hôm qua hắn không nghe thấy tiếng khóc sụt sùi của cô nàng, vậy thì ước chừng Trần Phong có thể không chút ngại ngùng mà bán ngay bài hát này đi.
Cũng không phải “nếu” nhiều đến vậy.
Hắn không lừa được chính mình.
Người đời thường có loại ảo giác, nhìn thấy kẻ ác sống tốt thì luôn cho rằng bản thân cũng có thể dễ dàng biến thành kẻ ác, rồi sau đó sống tốt hơn kẻ đó, còn bản thân lại xe thường cái ác.
Nhưng khi nước đến chân, Trần Phong mới cảm nhận được, làm một kẻ xấu thật ra không dễ dàng như trong tưởng tượng.
Lừa gạt bản thân, trông thì đơn giản nhưng kỳ thật lại là thứ khó khắn nhất trên đời, cái này chắc cũng cần thiên phú.
Chạng vạng tối, Trần Phong và Chung Lôi ngồi cùng nhau trong một tiệm lẩu ngay cổng chung cư Wesley.
Bữa cơm này là Trần Phong mời, coi như ăn mừng việc bán bài hát thành công.
Nhưng trên bàn cơm cũng chẳng có không khí vui mừng gì, ngược lại rất nặng nề ngột ngạt.
Một nam một nữ cùng nhau ăn cơm, chỉ cần có một người thuộc tuýp không giỏi giao thiệp cùng người khác phái thì cũng rất nhạt nhẽo rồi, nói chi đến việc cả hai đều là người như thế.
Nhưng cũng có một điểm tốt, ít ra thì cả hai lại đều rất thích loại trạng thái này.
Dù theo cách nhìn của người khác thì trông rất kỳ quái nhưng bản thân hai người lại cảm thấy nhàn nhã.
Ăn cơm là ăn cơm, trò chuyện trời đất gì.
Rốt cuộc Chung Lôi cũng mở miệng trước.
Cô nàng giơ lên ly trà lên, khóe miệng nhích ra một nụ cười nho nhỏ: "Chúc mừng anh đã bán bài hát thành công. Tuy Trần Lê không phải là một ca sĩ lớn nhưng cũng là một ca sĩ phái thực lực, có rất nhiều fan hâm mộ. Đợi khi ca khúc này thành công, sau này anh có thể nghiêm túc cân nhắc đến chuyện đổi nghề. Với tài năng của anh thì hoàn toàn có thể ăn “bát cơm” này."
Trần Phong thật sự muốn nói cho cô nàng biết, rằng cô cũng đừng cố cười miễn cưỡng nữa.
Cô là ca sĩ, không phải diễn viên.
Chỉ cần hắn không có mù thì lập tức có thể nhìn ra được cô đang khẩu thị tâm phi.
Trần Phong: "Trước tiên, tôi cảm ơn lời chúc mừng của cô. Sau này cô định làm gì?"
Chung Lôi trầm ngâm mấy giây, "Vài ngày nữa tôi về thăm nhà một chút, sau này có thể sẽ không đến Hán Châu nữa. Đến lúc đó phòng trọ phải phiền anh giúp tôi trả lại, nhưng ngược lại chuyện này cũng vốn là bổn phận của anh mà nhỉ!"
"Vậy sao?"
"Ừm."
Trần Phong nhớ rõ, vài năm trước khi Chung Lôi thành danh rõ ràng là cô nàng chỉ một mực sống ở Hán Châu.
Nếu sự rời đi của cô, đại diện cho một chuyển biến lớn trong cuộc đời cô thì việc có thể trở thành một nhân vật in dấu trong lịch sử cũng thật sự khó nói chắc chắn rồi.
Không được, hắn phải nghĩ biện pháp, không thể để cho cô cứ thể mà bại trận ở Hán Châu được.
"Đúng rồi, tôi có chuyện này muốn thẳng thắn trao đổi với cô. Thật ra thì hôm qua, lúc tôi tan ca về đã nghe cô tập hát."
"Cái gì! Anh còn nghe được gì nữa không?"
Trần Phong cố vẽ ra một nét mặt bình tĩnh, "Không, chỉ nghe cô hát thôi."
"Sau đó thì sao?"
"Cô hát rất hay."
"Cảm ơn lời khen của anh." Chung Lôi cũng không mấy khiêm tốn, bản thân mình có tài năng gì cô nàng rất rõ.
So với những ca sĩ thành danh, thứ cô nàng thua kém không phải là thực lực mà chỉ là một cơ hội thích hợp.
"Còn nữa, tôi phát hiện cô đã thêm một ít nhịp điệu khác trên mẫu tôi đã hát, sao cô lại không thu nó vào?"
Đầu tiên, Chung Lôi sửng sốt một chút.
Cô nàng thật muốn phơi bày Trần Phong.
Hôm qua khi cô tập hát một mình, rõ ràng chỉ đến lúc cuối cùng không kìm chế được nỗi lòng mới thêm chút nhịp điệu vào.
Sao hắn có thể chỉ nghe cô hát được, khẳng định là còn nghe được cả tiếng khóc của cô!
Đáng chết.
Người thông minh thì lúc này sẽ giả ngây giả dại, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nhưng Chung Lôi không thể giả bộ được, trong lòng cô khá xấu hổ, trên mặt lập tức lộ vẻ không vui.
Cô buồn rầu nói: "Đó là bài hát của anh, tốt nhất là tôi không nên tùy tiện thêm thắt vào."
"Nhưng tôi cảm thấy những nhịp điệu cô thêm vào rất hay, nên phần sau tôi định tiếp tục dùng nhịp điệu mà cô hát lúc đó."
Chung Lôi quả quyết từ chối, "Như vậy sao được! Điều đó sẽ phá hỏng toàn bộ sự cân đối trong bài hát của anh. Mỗi người đều có phong cách sáng tác khác nhau, anh dùng của tôi đương nhiên là không cân xứng rồi."
Trong lòng Trần Phong thấy buồn cười, lộn xộn thật, cô nàng thật lắm suy nghĩ lại còn khiêm tốn.
Tất cả đều là của cô mà!
"Không đâu, đoạn mà cô thêm vào chính xác là những gì tôi muốn. Tôi đã quyết định. Tôi cho rằng chính nó sẽ khiến bài hát này trở nên tốt hơn, dù cho cô có không đồng ý."
Trần Phong nói kiên định.
Rắc rối thật, đó vốn là nhịp điệu ban đầu.
Không có nó, bảo hắn làm sao đổi đời được chứ.
Không cho dùng, cũng chính là game over.
"Anh..."
Chung Lôi khá tức giận.
Cô vốn định nói đó là linh cảm của mình, làm sao hắn có thể lấy làm của riêng như thế được.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì linh cảm của cô lại dựa trên nền tảng của Trần Phong, theo một cách nào đó thì nó đúng là tài sản trí tuệ của Trần Phong.
"Tôi đã có dự định cho 20 vạn này. Vì tôi sử dụng nhịp điệu của cô nên dù cô không lấy phí thu âm nhưng tôi nhất định phải chia cho cô một khoản, vậy… năm vạn nhé."
Lúc nói ra những lời này, Trần Phong cảm thấy hơi “đau túi”.
Nhưng làm như vậy sẽ khiến lòng hắn thanh thản một chút, khiến cô nàng kiếm được 5 vạn, ước chừng cũng có thể giữ chân cô nàng ở lại Hán Châu.
Không ngờ Chung Lôi lại đột nhiên xù lông.
Giọng cô nàng la lớn một cách mất khống chế: "Không! Tôi không muốn tiền của anh!"
Giọng cô quá vang, đến nỗi những người khác trong tiệm lẩu cũng không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ.
Lửa bát quái hừng hực nổi lên trong lòng các vị thực khách.
Ánh mắt mọi người nhìn cả hai trở nên rất có nội hàm.
Chậc chậc, trông dáng vẻ của người đàn ông này chẳng có vẻ gì là có tiền.
Cô nàng này không muốn tiền của hắn, chắc là vì quá ít tiền quá.
Trần Phong và Chung Lôi nhận ra ánh mắt khác thường của những người khác, Trần Phong trở nên khá lúng túng, Chung Lôi lại không thèm để ý.
Trần Phong tiếp tục cắn răng nói: "Không phải, đây là những gì cô xứng đáng, tại sao lại từ chối tôi?"
"Đủ rồi! Tôi nói tôi không cần sự bố thí và thương hại của anh."
Đợi lúc Trần Phong đuổi ra sau khi thanh toán xong thì đã chẳng còn thấy bóng dáng cô nàng.
Người này thật cố chấp đến không thể lý giải, chẳng trách ở thời không kia cô ta độc thân cả đời, đúng là đáng đời.
Đến khi về nhà, hắn lại đến gõ cửa phòng Chung Lôi.
Bên trong truyền tới tiếng hét nóng nảy.
"Trước đây anh giúp tôi, tôi đã giúp anh thu âm bài hát. Bây giờ cả hai không nợ gì nhau cả, anh không nợ tôi, tôi cũng không nợ anh. Tôi nên làm gì là chuyện của tôi, không cần anh quan tâm. Anh đừng làm phiền tôi nữa, nếu không tôi thật sự sẽ kiện anh."