Nhìn Chu Vân Ba rời khỏi phòng họp, vẻ tươi cười đến híp mắt trên mặt Trần Phong từ từ biến mất.
Tên Chu Vân Ba này, rất có ý tứ.
Lúc trước, khi hắn mới nhậm chức, vốn là được xếp cho một khu vực hơn 60 hộ, cấp bậc chung cư cũng kém hơn so với Wesley một chút, nhưng tỷ lệ lấp đầy là 100% chung cư.
Nhưng sau đó, không hiểu sao lại đổi thành Wesley với 70%, còn cái chung cư với tỷ lệ 100% lại được giao vào số khu vực Chu Vân Ba quản lý.
So với những quản lý khác, một mình Chu Vân Ba phụ trách ba khu, tổng cộng gần hai trăm hộ nhà trọ.
Kỳ diệu là, khoảng cách của ba khu này đều rất gần Wesley.
Rất hiển nhiên, Lâm Đức và Chu Vân Ba cảm thấy trái cây đã chín, nên hái rồi.
Nhưng, hắn là trái hồng mềm dễ bắt nạt vậy sao?
Sau khi Chu Vân Ba ra khỏi cửa, thì không lập tức đến phòng làm việc của Lâm Đức mà chạy đến một xó xỉnh, móc điện thoại ra nhắn tin cho Lâm Đức.
"Sếp, em vừa nói chuyện với anh ta, dáng vẻ thoạt nhìn rất không phục, không chừng không gánh được bao lâu đâu."
Lâm Đức nhanh chóng nhắn tin lại " Ừ, ngày khác anh đây lại thêm chút lửa, nếu không có gì khác thường thì thằng đó sẽ tự lăn."
"Cảm ơn sếp."
"Cám ơn cái gì, công ty muốn tích hợp các nguồn lực, khu cao cấp của Wesley vốn là nên để nhân viên kỳ cựu phụ trách. Nếu không phải Trần Phong tự mình ở một hộ thì anh đã dứt khoát tiễn nó đi rồi."
"Vâng!"
Trong góc tường, mặt Chu Vân Ba lộ vẻ tự mãn, rất chi là hài lòng.
Lúc trước cấp trên an bài Wesley cho anh ta, anh ta không vui, vì nó sẽ kéo công trạng của anh ta xuống nên mới ném cho Trần Phong.
Bây giờ Wesley đã có thể đạt tiêu chuẩn, mỗi tháng tính ra anh ta chẳng cần phải làm gì nhiều, tổng cộng tiền hoa hồng đã có thể thu về hai ngàn, đương nhiên là Chu Vân Ba vô cùng sẵn sàng nhận lấy thành quả thắng lợi này.
Những vẫn phải chú ý đến ảnh hưởng trong công ty, dù sao thì Trần Phong cũng là người đã nâng tỷ lệ lấp đầy của Wesley lên, trực tiếp đuổi hắn đến chỗ khác chi bằng để hắn tự cút, vậy thuận lý thành chương hơn nhiều.
Vốn là vài ngày trước, Lâm Đức cũng ít nhiều có cái nhìn khác về Trần Phong, nhưng việc chạm mặt hắn ở quán net lại giúp anh ta đốt được một ngọn đuốc, mọi chuyện tới quá kịp thời.
Đảo mắt lại trôi qua 2 ngày, Lâm Đức và Chu Vân Ba không đợi đến lúc Trần Phong chủ động từ chức.
Hai người suy nghĩ muốn thêm chút lửa, nhưng ngay thời điểm đó, Lâm Đức bị gọi lên lầu, trên đó là trụ sở công ty.
Tổng giám đốc phụ trách toàn bộ thị trường Hán Châu chân thành đàm đạo với Lâm Đức hơn nửa tiếng đồng hồ, ám chỉ anh ta mỗi khi ngự hạ chi đạo cần phải biết khi căng khi chùng.
Một số chung cư có tình hình đặc biệt thì nếu đã giao cho thủ hạ ở thời điểm cục diện khó khăn, bây giờ lại thấy khởi sắc rõ ràng thì cũng đừng dùng quy định cứng nhắc như vậy mà khiến lòng người bất phục.
Tuy lời nói không ám chỉ cụ thể, nhưng trong lòng Lâm Đức biết rõ.
Sau khi từ trên lầu đi xuống, Lâm Đức tức xanh mặt, gọi Trần Phong tới phòng làm việc của mình.
"Cậu đi cáo trạng?" Anh ta hỏi.
Trần Phong lắc đầu, "Cái này không gọi là cáo trạng mà gọi là tranh thủ quyền lợi hợp pháp của mình."
"Cậu có biết việc làm của cậu là phá hư quy củ không?"
"Quy củ gì?"
"Chuyện nội bộ thì nội bộ giải quyết, cậu đâm chọt lên trên như vậy thì chính là phá hư quy củ."
Trần Phong nhún vai, "Nội bộ không giải quyết được, lãnh đạo trực tiếp của tôi muốn chỉnh tôi, tôi phải tìm ai giải quyết? Bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, chẳng lẽ tôi còn phải tự mình đấu với chả tranh sao?"
"Đừng nói khó nghe như vậy, không ai đối xử tệ với cậu cả, tôi chỉ có yêu cầu hơi nghiêm khắc với cậu mà thôi."
"Quản lý Lâm, như vậy có phải là quá nhiều rồi không? Lương tháng của tôi chỉ có vài ngàn, anh cũng không thể yêu cầu tôi có trách nhiệm như hưởng lương trăm vạn một năm được?"
Lâm Đức đột nhiên thấp giọng, "Tôi nói này, người như cậu được đặt ở đây rất phí, cậu không thấy phiền sao?"
Anh ta đang trắng trợn khuyên Trần Phong rời đi.
Trần Phong không chút hoang mang, ngược lại hắn nhào tới trên bàn, cũng hạ thấp giọng, "Muốn tôi nghỉ việc? Vậy anh chuẩn bị cho tôi bao nhiêu bồi thường?"
"Không thể nào! Cả năm cậu đã không hoàn thành chỉ tiêu! Một phân tiền bồi thường cũng không có."
"Căn nhà kia, tôi còn có thể tiếp tục ở không?"
"Cậu mơ đi!"
Trần Phong hỏi ngược lại "Do đó, nếu tôi chủ động từ chức vậy anh xem, tôi có phải đồ ngốc không?"
Lâm Đức yên lặng.
Trần Phong trực tiếp lược lời, hung hăng nói, "Muốn đuổi tôi đi? Tôi có hai điều kiện, thứ nhất, để tôi tiếp tục thuê nhà với giá cũ, hai năm. Thứ hai, ba tháng tiền lương cộng thêm tiền thưởng và bồi thường, tổng cộng hai mươi lăm ngàn, một phân cũng không thể thiếu! Nếu không tôi sẽ cáo trạng, mà cũng không chỉ cáo trạng ở chỗ này."
Thật ra thì tiền nhiều hay ít, thật sự cũng không quan trọng đến vậy.
Trần Phong cũng chẳng thèm để ý đến công việc này chút nào.
Nhưng Lâm Đức và Chu Vân Ba suốt ngày làm nhiều chuyện buồn nôn chó má như vậy, nếu Trần Phong dễ dàng thuận ý bọn họ, đó chính là gây khó dễ với suy nghĩ thông suốt của chính mình.
‘Tôi muốn nhởn nhơ ở đây để khiến các người buồn nôn.’
Khiến các người muốn thấy tôi không thoải mái nhưng lại không có biện pháp khiến tôi phải thành như vậy.’
Những người không hạnh phúc khiến người khác không hạnh phúc, vậy hắn sẽ tự sống hạnh phúc!
Trần Phong lựa chọn hạnh phúc.
Trong khu văn phòng làm việc của công ty Duyệt Lai, thỉnh thoảng người đến người đi.
Hơn trăm chỗ làm việc được bố trí trong đó nhưng phân nửa vị trí đều trống.
Là một nhân viên phụ trách nguồn lực bên ngoài, Trần Phong không cần thường xuyên đến văn phòng báo danh.
Nhưng quy mô công ty quá lớn, vị trí làm việc cũng nhiều, nên dường như mỗi người đều tự sắp xếp chỗ làm cho mình, Trần Phong cũng không ngoại lệ.
Bình thường hắn hay mò cá vẽ nước, sử dụng máy tính tại nơi làm việc để lên mạng.
Lúc này Trần Phong đang đứng trong khu văn phòng, hai tay cắm túi quần, khó chịu nhìn về phía trước.
Một người tuổi trẻ xa lạ đang ngồi vào vị trí làm việc của hắn, ngơ ngác mà nhìn.
"Mới tới? Ai cho cậu ngồi đây? Không ai nói cho cậu biết đây là vị trí của tôi?"
Trần Phong ‘hừ’ mũi một tiếng. Hỏi một mạch.
Người trẻ tuổi này lắc đầu, "Anh là tiền bối? Quản lý Lâm nói vị trí này để trống, để em ngồi đây."
"Anh ta không nói với cậu đây là chỗ của tôi?"
Người tuổi trẻ gật đầu, "Không có, thật sự không có."
Ngay vào lúc này, Lâm Đức tới.
Anh ta cười híp mắt, "Sao thế? Bị phê bình còn không biết tỉnh táo lại, chạy tới đây khi dễ nhân viên mới sao?"
Trần Phong hỏi ngược lại "Cái gì gọi là khi dễ công nhân viên mới? Đây là chỗ của tôi!"
"Cái gì là chỗ của cậu, đều là của công ty đấy! Tôi làm quản lý, chẳng lẽ ngay cả việc sắp xếp vị trí làm việc cho nhân viên cũng không có? Đây là Tiểu Đường mới tới, tôi bảo cậu ấy đến ngồi gần phòng làm việc của tôi để tiện hướng dẫn. Về phần cậu, bắt đầu từ bây giờ, chỗ làm việc của cậu là ở bên kia."
Lâm Đức chỉ vào một xó xỉnh ở đằng xa.
Trần Phong rướn cổ lên nhìn.
Màn hình CRT huyền thoại cho thấy đó là một chiếc Lenovo lỗi thời từ mười năm trước.
Hắn biết rõ cái máy tính rách nát này, nó từng được dùng để kết nối các máy in trong văn phòng, đừng nói đến lên mạng lướt web, phỏng chừng mở QQ còn kẹt.
Rõ ràng là Lâm Đức ghét hắn.
Trần Phong thậm chí còn không thèm khởi động máy tính, hắn xoay người rời đi.
Cách đó không xa, Chu Vân Ba len lén quan sát chỗ này, che miệng cười trộm.
Cái ý tưởng thần thánh này của anh ta, đủ khiến Trần Phong nghẹn họng đến chết!
Kết quả tốt nhất là Trần Phong cảm thấy bị khinh bỉ, mấy ngày liên tiếp không tới phòng làm việc báo danh, Lâm Đức sẽ tự nhiên có thể thuận lý thành chương, lấy quy định của công ty ra để trực tiếp đuổi hắn.
Chưa từng nghĩ, Trần Phong vừa ra cửa, Đường Sương đang ngồi ở vị trí gần hành lang, đột ngột đứng lên, đuổi theo.
Một cục tức dồn lên trong tim Chu Vân Ba, cực kỳ khó chịu.
Anh ta thật không nghĩ ra được, cuối cùng thì cái tên Trần Phong này có chỗ nào tốt.
Trên thực tế thì loại người như Chu Vân Ba mãi mãi sẽ không bao giờ tìm ra được cốt lõi của vấn đề.
Không phải là Trần Phong tốt, mà là Chu Vân Ba quá kém.
"Anh không sao chứ?"
Trước cửa thang máy, Đường Sương đập lưng Trần Phong, hỏi.
Trần Phong quay đầu, "Không sao, ở công ty cũng không có chuyện gì làm, tôi đi hỏi thăm mấy người thuê nhà một chút."
"Lão Lâm béo đúng là quá đáng."
Đường Sương bất bình giùm hắn.
Trần Phong nhún vai tỏ vẻ sao cũng được, "Rừng vốn lớn, loài chim gì cũng có, anh cũng không thấy lạ."
"Vậy sắp tới anh tính sao? Cũng không thể một mực không tới công ty?"