Nếu đã quyết tâm không trở về Duyệt Lai, thì đương nhiên Trần Phong phải nỗ lực chuẩn bị những chuyện khác.
Cuối cùng, hắn vẫn cự tuyệt đề nghị tham gia vào công ty quản lý, hắn cảm thấy không cần thiết.
Thứ nhất, mình không quen thuộc nghề này, có lẽ sẽ gặp không ít phiền toái.
Thứ hai, quan hệ giữa người và người từ tín nhiệm lẫn nhau đến tan vỡ, đa phần đều dính dáng tới lợi ích.
Trần Phong có thể "viết ca khúc" cho Chung Lôi, cũng có thể giúp Chung Lôi xử lý vài chuyện nhỏ, hai người hợp tác với nhau cũng vô cùng ăn ý, nhưng Trần Phong cho rằng mình không thể trở thành người đại diện của cô nàng được.
Vốn trong lịch sử, Chung Lôi chưa bao giờ ký hợp đồng với bất kỳ công ty quản lý nào, vẫn luôn tự mình làm chủ.
Mặc dù như thế khiến cô nàng có chút chật vật, nhưng sẽ không bị gò bó ràng buộc bởi bất kỳ điều gì cả, chỉ cần một lòng một dạ, chuyên chú làm những điều mình thích, cũng vì lẽ đó mà tác phẩm của cô nàng luôn kinh diễm.
Cô nàng chưa bao giờ bày trò lăng xê, cũng chẳng cần bày trò lăng xê.
Cô nàng cũng chẳng cần chạy sô, cũng rất ít làm đại sứ thương hiệu, nhưng chưa bao giờ thiếu tiền.
Cô nàng chỉ dựa vào việc sáng tác để kiếm tiền.
Lúc vừa mới bắt đầu, cô nàng kiếm tiền rất gian nan, nhưng đợi đến khi từng ca khúc lần lượt ra đời, sau khi cô nàng nhận được chứng nhận lượng tiêu thụ album toàn cầu mức Bạch Kim, thì cả quãng đời còn lại, chẳng phải sầu lo về tiền bạc nữa.
Trần Phong đã thay đổi Chung Lôi quá nhiều, nên hắn nghĩ rằng, lựa chọn tốt nhất kế tiếp, chính là không chiếm đoạt toàn bộ con đường của Chung Lôi nữa, mà sẽ để cô nàng trở lại với quỹ đạo vốn có.
Mặc dù không thể quay trở lại quá khứ, nhưng chỉ cần hắn vẫn ở bên cạnh Chung Lôi, hắn sẽ âm thầm hướng dẫn Chung Lôi trở lại với tuyến thời gian "chân thực".
Đối với chuyện làm người đại diện này, Chung Lôi rất tiếc nuối, nhưng Trần Phong đã giải thích rằng mình phải chuyên tâm sáng tác, làm người đại diện sẽ bị phân tâm, Chung Lôi nghe vậy liền tán thành, tin tưởng, không chút nghi ngờ.
"Được rồi, cô đừng bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể đó nữa. Bây giờ việc cấp bách mà cô cần phải làm, chính là nhanh chóng hoàn thành tác phẩm "Khô Khan". Cô xem, cô đã tập luyện rất lâu rồi, nếu vẫn như cũ thì đừng luyện nữa, cứ theo kế hoạch trước đó mà bỏ tiền thuê người về đi. Bản quyền của bài hát này tôi vẫn nắm bảy phần, vậy tôi sẽ đầu tư bảy phần vốn. Tài khoản của tôi vẫn còn hai mươi mấy vạn, cô cứ cầm lấy mà chi trả. Vài ngày nữa, Q-Tone sẽ chuyển tiền qua, vừa lúc có thể bù lại."
Hôm đó, Trần Phong lại thúc giục Chung Lôi nên lên đường đi Trung Hải, thu âm bài hát.
Không ngờ Chung Lôi lại lắc đầu một cái:
"Tôi nghĩ, tôi không cần đi Trung Hải đâu."
"Sao?"
Chung Lôi hiếm khi nở nụ cười:
"Những nhạc cụ cần sử dụng trong bài hát này, tôi đã học xong rồi."
Trần Phong kinh hãi:
"Cái gì? Nhiều nhạc cụ như vậy, mà cô đều học xong? Có nhanh đến mức nào cũng không thể nhanh như vậy được chứ!"
Chung Lôi nói:
"Có gì kỳ lạ đâu? Chẳng phải anh còn tiến bộ nhanh hơn tôi sao? Huống chi, tôi cũng chẳng phải thông thạo, chẳng qua, tôi có thể từng bước lặp lại, rồi từ đó diễn tấu theo nhạc phổ của anh mà thôi. Mà đa phần sheet nhạc cho các loại nhạc cụ đều tương tự nhau, nên mặc dù tôi hơi gà mờ, nhưng vẫn có thể diễn tấu trọn vẹn một bài. Như vậy là có thể dùng được rồi, lại còn có thể tiết kiệm được một khoản tiền lớn nữa."
Thấy Trần Phong còn định nói gì đó nữa, Chung Lôi lại khuyên nhủ.
"Chuyện mà tôi đã quyết, anh cũng đừng khuyên thêm làm gì, không cần thiết. À đúng rồi, bản quyền anh chiếm bảy phần, nhưng chuyện anh viết ca khúc cũng đã xem là bỏ vốn rồi. Giống lần này, anh tính bán ca khúc cho Hà Gia Kỳ, chẳng phải dự định sẽ thu về 50 vạn sao? Cho nên, anh đừng dùng tiền để đong đếm giá trị, nếu không, tôi còn phải trả thêm tiền cho anh đấy. Đúng không?"
Trần Phong cảm thấy lời cô nàng nói rất có đạo lý, nhưng vẫn cảm thấy sai sai chỗ nào.
"Được rồi, cứ theo ý cô đi."
Hắn nhún nhún vai, chẳng muốn khuyên nữa.
Một tuần sau đó, mặc dù ngoài miệng thì Trần Phong nói phải cố gắng, nhưng lại cực kỳ nhàn nhã trôi qua từng ngày.
Trong thời gian này, hắn dựa theo kế hoạch ban đầu, đến nhạc viện Giang Nam ở Hán Châu, định tìm một sinh viên nữ để giúp hắn hát bản Demo của "Đêm Đã Khuya".
Nhạc viện Giang Nam được xem là một trong bốn nhạc viện hàng đầu, mặc dù so ra vẫn kém nhạc viện Trung Hải - nơi mà Chung Lôi nghỉ học một chút, nhưng sinh viên nơi đây vẫn có tài năng.
Trước khi đến Nhạc viện, Trần Phong vốn đặt ra tiêu chuẩn rất cao, nên rất lo lắng sẽ không tìm được người thích hợp để hát bản Demo này.
Gần gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, hắn suốt ngày ở cạnh một người như Chung Lôi, nên yêu cầu đối với người hát cũng sẽ theo kiểu "nước dâng thì thuyền dâng".
Nhưng ngoài dự liệu, dường như hắn chẳng phí sức, đã tìm được người thích hợp, tính ra còn chẳng đến năm phút để tìm kiếm nữa.
Nhạc viện không cấm người ngoài đi vào, nên hắn nghênh ngang bước vào sân trường.
Sau đó, trên dọc đường, hắn tìm người hỏi thăm làm sao để liên lạc với giảng viên khoa thanh nhạc chuyên nghiệp.
Thật sự như lời đồn, nhạc viện khác với những trường học khác, 10 người đến 9 người đẹp, người còn lại thì như tiên nữ giáng trần vậy.
Hắn chẳng cần phí sức lựa chọn, lại tìm được một em gái thật đẹp mắt, cao ráo, buộc tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc áo ghi-lê trắng, xứng với quần dài, thả cô gái này vào những trường đại học bình thường, có khi còn ăn đứt cả hoa khôi ở đó đấy chứ.
Tình huống lúc đó là thế này, Trần Phong gọi một người tới hỏi thăm, tỏ rõ ý đồ.
Nữ sinh tỏ ý có thể, hơn nữa còn rất thuận tiện, bởi vì cô gái này vừa vặn chính là sinh viên năm ba khoa thanh nhạc chuyên nghiệp.
Nhưng cô nàng không tiến cử với Trần Phong ngay, mà nghiêng đầu cảnh giác nhìn chằm chằm Trần Phong.
Trần Phong hiểu rằng cô nàng đang phòng bị, dù sao thì ở nhạc viện này, ngoại trừ mỹ nữ soái ca ra, còn lại đều là mấy kẻ trồng cây si.
Trần Phong móc điện thoại di động ra, phát loa ngoài, chính là bài hát đang làm mưa làm gió bấy giờ - "Vô Vị".
Nữ sinh không hiểu:
"Tôi từng nghe qua "Vô Vị" rồi, rất êm tai. Thậm chí, tôi còn biết rõ ca sĩ Chung Lôi cũng là người Hán Châu, cũng biết người sáng tác bài hát này ôm trọn mọi thứ từ sáng tác cho đến soạn lời. Còn nghe đồn, người sáng tác bài này không phải xuất thân chính quy, tất cả đều tự học mà thành, là một vị thiên tài chân chính. Nhưng vậy thì làm sao? Anh cho tôi nghe bài ấy là có ý gì?"
Không hổ là học chuyên ngành âm nhạc, theo sát trào lưu của thời đại, cực kỳ nhạy bén với tin tức, biết một thứ phải biết đến nhiều mặt.
Trần Phong thoáng đỏ mặt, sau đó móc ra CMND, chỉ chỉ cái tên bên trên:
"À, tôi chính là người sáng tác ra ca khúc đó, Trần Phong."
"A!"
Một tiếng thét chói tai vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh nơi sân trường.
Thật lâu sau, vị nữ sinh tên là Tần Lộ kia mới hoàn hồn lại.
"Anh trai của em ơi! Là anh thật sao? Điên rồi điên rồi! Hoàn toàn điên rồi! Em là thần tượng của anh, à không, anh là fan của em, à không, chết tiệt, ý em không phải vậy. Em thực sự rất sùng bái anh, a a a!"
"Em muốn sinh khỉ con cho anh!"
Đây là những lời sau khi cô nàng hoàn hồn lại.
Trần Phong chưa bao giờ gặp phải thế trận này, suýt nữa bị hù dọa mà bỏ chạy.
Bề ngoài cô gái này có vẻ tỉnh táo, nhưng trong xương tủy lại có bệnh thần kinh!
Trên đời luôn có những chuyện trùng hợp như vậy, mặc dù Tần Lộ chỉ là một sinh viên, nhưng rất hiểu đạo lý.
Cô nàng có thể hiểu thấu giá trị của bài hát "Vô Vị" này, nên mới điên cuồng sùng bái người sáng tác ra nó, cũng chính là Trần Phong.
Cô nàng quả thật không kìm được, biểu hiện quá thiếu não, đến mức bị Trần Phong âm thầm gắn cho cái mác bệnh thần kinh.
Nếu không phải còn cần đối phương dẫn đường, chỉ e là Trần Phong cắm đầu cắm cổ mà chạy rồi.
"Anh Phong, anh tìm giảng viên của bọn em để làm gì vậy? Anh muốn đến trường để thỉnh giảng ạ?"
Sau khi xác nhận thân phận của Trần Phong, Tần Lộ đã không còn cảnh giác như trước nữa, trái lại, còn đặc biệt tựa như thân thiết mà lôi kéo Trần Phong đi về phía trước, vừa đi vừa hỏi.
Trần Phong tránh thoát "móng vuốt" xa lạ của nữ sinh, đáp:
"Tôi vừa viết xong một bài hát mới, mang phong cách Rock&Roll, muốn tìm một người hát bản Demo, nên mới đến nhạc viện tìm."
"Phong cách Rock&Roll? Em giỏi lắm! Để em!"
Tần Lộ dừng bước chân, nghiêng đầu, tràn đầy tự tin nói.