Chương 54: Có Thể Mua Nợ Một Ca Khúc Có Được Không?
Trần Phong tự nhận rằng mình là một người chẳng có chút tài hoa nào, chỉ dựa vào cánh cửa vận mệnh mà chuyên chở tài hoa của người khác, vẫn muốn làm một thanh niên "cá mặn" không chút lý tưởng, thậm chí, còn nảy sinh lòng đố kỵ với người ta.
Vậy thì mình có tài đức gì mà nắm được "bàn tay vàng" đây?
Chẳng lẽ vốn dĩ mình không phải là kẻ tầm thường, ngàn năm sau khi tận thế đến, mình đã làm gì đó?
Hắn cứ trăn trở mãi, đến tận nửa đêm.
Cuối cùng vẫn nghĩ không ra.
Rõ ràng mình chẳng giỏi gì cả.
Ngàn năm sau, xuất thân của binh nhì Trần Phong cũng chẳng tốt mấy, chỉ là binh lính dự bị không mấy quan trọng, xuất phát điểm vô cùng thấp.
Mà thời gian chỉ có một năm, dù có lợi hại đến đâu thì cũng không thể trong vòng một năm mà tạo nên thay đổi trọng đại gì được, cũng chẳng thể giúp trình độ khoa học kỹ thuật đột phá lạch trời, càng không thể rút ngắn chênh lệch với kẻ địch khó tả, không cách nào chống lại kia.
Hắn không nghĩ nữa, quyết định tiếp tục làm "cá mặn", trước tiên vẫn nên điên cuồng mà học âm nhạc, chép ca khúc, bán ca khúc, nhưng cần phải đẩy mạnh tốc độ lên.
Chỉ còn 1 tuần nữa là đến thời gian vào mộng, nhiệm vụ trước mắt là bán thêm 6 ca khúc, dù rẻ cũng bán.
Chỉ cần không bán cho Chung Lôi, thì bán cho ai cũng được cả.
Trần Phong quyết định rằng ở lần kế tiếp, phải sao ít nhất 10 bài hát!
Cứ làm một kẻ mặt dày không biết xấu hổ cái đã, bản thân phải sống thật tốt, rồi mới nghĩ đến sự nghiệp vĩ đại kia sau.
Việc nhà chưa xong, sao lo nổi việc thiên hạ?
Vì quyết định mau chóng bán hết ca khúc, nên Trần Phong không trì hoãn nữa, bắt đầu nghiêm túc mưu tính.
Nhưng bây giờ hắn không trực thuộc công ty nào, chỉ có thể dùng danh nghĩa cá nhân để móc nối với người mua, mà hắn cũng không thể mặt dày mà hô hào rằng chỉ trong ba tuần ngắn ngủi, mình đã viết được 6 bài hát và muốn bán chúng được.
Hắn suy tính một lúc, biện pháp tốt nhất vẫn là tiếp xúc với nhiều nghệ sĩ hơn, sau đó giả vờ nói rằng tôi rất tán thưởng ngón giọng của bạn, muốn viết riêng cho bạn một bài hát, bạn nghe thử xem có thích hợp hay không.
Có như vậy, mọi chuyện mới hợp logic, không tạo bất ngờ.
Hoặc là, nhận được lời mời sáng tác của người khác, như vậy cũng có thể thuận theo lẽ thường mà đem ca khúc bán đi.
Nhưng kỳ quái là, mặc dù "Vô Vị" của Chung Lôi đã hot rất nhiều ngày rồi, nhưng hắn chưa nhận được một cuộc điện thoại nào yêu cầu được viết ca khúc ca.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Phong đã tìm ra vấn đề.
Chung Lôi là một ca sĩ mới debut, hơn nữa, cũng chẳng giỏi và chẳng có sở thích xã giao, căn bản sẽ không có người quen trong giới.
Người khác không liên lạc được Chung Lôi, nên đương nhiên sẽ không có biện pháp thông qua Chung Lôi để liên lạc "tác giả" bài hát .
Về phần chính mình, mặc dù có quen biết với Lộ Vy và Hà Giai Kỳ.
Nhưng Hà Gia Kỳ vừa mới mua bài hát của hắn, còn chưa bắt đầu chế tác và quảng bá, cho nên các nghệ sĩ khác cũng chưa thể biết.
Còn Lộ Vy, các nghệ sĩ khác càng không thể ngờ rằng hắn và Lộ Vy lại là chỗ quen biết..
Cho nên, rất có thể có rất nhiều người muốn tìm hắn để mua ca khúc, nhưng lại chẳng có cách liên lạc với hắn.
Cuối cùng cũng là vì giao thiệp của hắn trong giới giải trí quá nông, trao đổi danh thiếp quá ít.
Ngoài ra, người khác cũng chỉ biết là tên của hắn, chứ không biết cách để tìm được hắn, cũng chẳng ai biết địa chỉ của hắn ở Hán Châu.
Kết hợp nhiều phương diện, tạo thành kết quả "rượu thơm cũng sợ ngõ nhỏ sâu".
Trần Phong học theo người khác, dẫn một hòm thư trong hồ sơ của mình trên Weibo.
Kết quả chính là, chỉ trong một ngày, hòm thư của hắn nhận đến hơn 200 thư.
Hắn chỉ mới lướt qua 10, 20 thư mà đã muốn nổ con mắt.
Những người này nghĩ hay lắm.
"Chào Trần tiên sinh, tôi là một ca sĩ đầy hoài bão, tôi rất tán thưởng ca khúc do anh viết, xin hỏi anh có thể viết cho tôi một ca khúc được không, chờ đến khi tôi nổi tiếng, tôi sẽ gửi lại tiền cho anh."
"Trần tiên sinh, tôi là thiên tài ca hát, chỉ cần anh đưa bài hát của mình cho tôi hát, chắc chắn anh sẽ nổi tiếng khắp Đại Giang Nam Bắc."
"Tôi bây giờ không có tiền, tôi có thể mua nợ một ca khúc không?"
"Trần tiên sinh, một ca khúc 5 vạn, bán không?"
Trần Phong cảm thấy vô cùng tức cười.
Mấy người so với tôi còn "cá mặn" hơn.
Vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
Lấy tinh lực cùng năng lực chuyên nghiệp của hắn, căn bản không có cách nào lựa ra người mua thích hợp từ đống thư này.
Hơn nữa, cho dù có ca sĩ có chút danh tiếng trong nghề gửi thư cho hắn, thì hắn cũng không biết được vì chẳng quen.
Hắn không thể tự mình xác minh danh phận của từng người gửi được, chắc chắn không làm được.
Trong thời gian ngắn, chiêu này là không dễ xài rồi, Trần Phong nghĩ rằng mình phải đợi một cơ hội thích hợp, phải trực tiếp đàm phán, hơn nữa, còn phải đàm phán với người có thực lực.
Sinh mệnh quý giá như vậy, làm sao có thể lãng phí?
Hai ngày sau, Trần Phong cũng nắm được một cơ hội thích hợp.
Hắn nhận được điện thoại của Trịnh Nhu.
Hóa ra là sắp đến sinh nhật của Lộ Vy, nên cô ấy chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc sinh nhật thật náo nhiệt, muốn mời hắn tham gia.
Trần Phong buồn bực:
"Chị Nhu, những bữa tiệc sinh nhật thế này, chẳng phải đều rất riêng tư sao? Tôi..."
Thật ra, hắn vốn muốn nói rằng mình và Lộ Vy liên lạc không nhiều, cũng không tính là bạn thân, dù cho địa điểm tổ chức tiệc nằm tại Hán Châu, thì chuyện này cũng hơi đường đột rồi.
Trịnh Nhu cười nói:
"Thật ra thì cũng chẳng riêng tư lắm đâu. Làm nghệ sĩ, được mấy lúc gọi là riêng tư? Lộ Vy còn mời rất nhiều bạn bè trong và ngoài giới nữa. Mặc dù nói là tiệc sinh nhật, nhưng xem ra, nó chẳng khác một trường hợp xã giao là mấy."
"Ồ, tôi hiểu rồi."
"Cậu còn nhớ Trần Lê chứ?"
Trần Phong gật đầu: "Dĩ nhiên nhớ."
Người đầu tiên muốn mua ca khúc của hắn cũng không phải là Chung Lôi, mà là người đã ra giá 20 vạn, nhưng cuối cùng không thể đàm phán thành công - Trần Lê.
Trịnh Nhu nói: "Trần Lê rất tiếc khi bỏ lỡ "Vô Vị", cho nên lần này còn đặc biệt hỏi tôi xem cậu có tới bữa tiệc hay không nữa đó. Có lẽ cô ấy muốn cậu viết ca khúc cho cô ấy."
Trong lòng vui vẻ, nhưng ngoài mặt, Trần Phong vẫn tỏ ra bình tĩnh:
"Cám ơn chị Nhu đã giới thiệu. Cụ thể thế nào thì đến lúc đó gặp mặt nói chuyện đi, cá nhân tôi vẫn rất hy vọng có thể hợp tác cùng Trần Lê."
"Vậy được, tối mai năm giờ, số 52 đại lộ Đông, Thải Vi Lư, không gặp không về."
"Ồ? Thải Vi Lư? Tôi biết chỗ đó, nhưng chẳng phải nơi này đã lâu không mở cửa sao?"
Trần Phong rất buồn bực.
Đại lộ Đông được xem là con phố kinh doanh vô cùng nổi danh ở Hán Châu, vô cùng náo nhiệt. Nghe nói, tiền thuê mặt bằng ở đây rất mắc, một mặt tiền nhỏ chưa đến 10 mét vuông đã có giá cho thuê lên đến 3, 4 vạn.
Số 52 Thải Vi Lư nằm giữa đại lộ Đông, cửa lớn đỏ thẫm vô cùng cổ kính, cực kỳ ý nhị, từ chiều dài của tường rào có thể đoán được, diện tích của tòa nhà này cũng phải gần nửa mẫu, nhưng bình thường tựa hồ chưa bao giờ mở cửa, khiến người khác cảm thấy cực kỳ thần bị, đủ loại đồn đại xôn xao.
Có người nói, đây là di sản văn hóa lịch sử, chờ đến khi tu sửa xong sau sẽ mở cửa đón khách tham quan.
Cũng có người nói rằng tòa nhà này thuộc về một nhà quyền quý thời dân quốc, nhưng đã chạy nạn sang nước ngoài, không ai ở.
Còn có người nói, nơi đây chính là "hành cung" của hoàng tộc, xưa nay vẫn bỏ trống, chỉ có khi quý nhân hồi hương mới ở vài ngày.
Dần dà, dường như nơi này đã trở thành một danh lam thắng cảnh ở Hán Châu, không ít du khách địa phương và ngoại địa từng đến trước cửa Thải Vi Lư để chụp vài tấm lưu niệm.
"À, đó là nhà riêng của Vy Vy, nhưng Vy Vy ghét bỏ nơi này quá mức trống trải, không có hơi người, nên không ở thường xuyên, nhưng nếu dùng để tổ chức tiệc thì tương đối thích hợp."