Trần Phong lại tiếp tục lật xem những tài liệu khác, ở một vài mẩu chuyện sau này của Chung Lôi, đều bàn về "Thiên phú âm nhạc".
Kết hợp nhiều phương diện tin tức, cho thấy, quả thật chuyện này đã xảy ra.
Sự thay đổi nho nhỏ của cả ngàn năm trước, cuối cùng thông qua trung gian là Chung Lôi, ảnh hưởng đến ngàn năm sau.
Lịch sử cứ như vậy mà bị thay đổi.
Đương nhiên, những tiến trình và phương hướng lớn không hề thay đổi, chẳng qua những tư liệu liên quan đến Chung Lôi có chút thay đổi mà thôi.
Tắt màn hình, Trần Phong ngồi bất động trên ghế sô pha.
Lần nữa chết lặng.
Nhưng cũng không thể trách hắn.
Hắn không phải thiên tài, chỉ là một người bình thường, lượng thông tin quá lớn khiến đầu óc đình trệ.
Xuyên không, bắt gặp những thay đổi trong tài liệu lịch sử liên quan đến Chung Lôi, khiến hắn ý thức được một vấn đề mới.
Thế giới hiện thật và thế giới trong mộng, vượt qua thời gian ngàn năm, thực sự nối tiếp nhau.
Vậy rốt cuộc là làm sao!
Giấc mộng của hắn rốt cuộc là mộng, hay là hiện thực, thực tế?
Nếu như là mộng, vậy tại sao tư liệu lịch sử lại bị thay đổi?
Tại sao xúc cảm của hắn lại chân thực như vậy?
Những thứ này khiến bản thân hắn như lạc vào một cảnh giới kỳ lạ, những cảnh phim với tình tiết cảm động, tâm trạng phập phồng, những ca khúc kiệt tác động lòng người, cả những trò chơi khiến người ta phải đắm chìm kia là như thế nào?
Khả năng chắp vá của bộ não hắn không thể nào mạnh như vậy.
Nhưng nếu đây là hiện thực thì tại sao sau khi chết mình lại nằm trên giường của ngàn năm trước?
Chết không phải là hết sao?
Còn nữa, sau khi tỉnh lại, trở lại thực tế, tại sao một tháng sau lại gặp lại cảnh mộng, lại đi tới nơi này?
Thời gian trở lại vẫn là Công Nguyên năm 3019, ngày 26 tháng 10, tám giờ sáng?
10 vạn câu hỏi vì sao hóa thành 10 vạn dây xích, quấn hắn thành cái xác ướp.
Trần Phong xem qua không ít truyện online, đặc biệt là truyện xuyên không, thần kinh cũng xem như chai sạn, tự xưng là đã gặp qua không ít cảnh đời rồi. Dù cho hắn đến một nơi cường giả Đấu Tông đầy rẫy, hay thế giới mà Thánh Ma Đạo Sư nhiều như cún chạy ngoài đường, hắn cảm thấy đều có thể tiếp nhận.
Nhưng khi thực sự xuyên qua, hắn lại chẳng biết phải làm thế nào.
Ngẩn người một lúc, bối rối hơn nửa ngày, cho đến bụng hắn réo vang mới phục hồi tinh thần lại.
Trần Phong thở dài, với tư chất bình thường của mình, quả thực là không thể nghĩ thông những vấn đề phức tạp, triết học như vậy.
Nếu không nghĩ ra, vậy thì khỏi nghĩ nữa.
"Được rồi! Trước mắt chỉ cần cấp tốc học đàn ghi-ta, sao chép ca khúc thôi!"
Trần Phong một bên nuốt cơm, một bên chỉ thị Tiểu Vi phát ca khúc "Vô Vị" .
"A, đúng rồi, đây là ca khúc đầu tiên của Chung Lôi. Nếu như mình ăn cắp, liệu có thay đổi vận mệnh của cô ấy, khiến cái danh "Beethoven" của cô nàng cũng biến mất theo không nhỉ?"
"Chuyện này..."
Hắn do dự chừng 10 giây, trong đầu hiện ra bộ dạng đáng ghét của Chung Lôi.
Độc miệng, cộc tính.
Suốt một tháng trời, tôi cứ như tên trộm mà cẩn thận dè dặt, gian nan luyện đàn, chỉ ngẫu nhiên bị bắt gặp một lần, mà thời gian cũng không tính là quá trễ, chỉ mới tám chín giờ mà thôi, thế mà cô lại muốn khiếu nại tôi.
Trần Phong cho ràng mình chẳng thiếu nợ cô nàng cái gì, vậy mà lại bị cô nàng đối xử như với kẻ thù.
Sao chép của cô nàng, đây là đáng đời cô nàng.
Ai bảo thời của nàng gần với 2019 nhất, phong cách phù hợp nhất, tỷ lệ thành công cao nhất, bảo đảm nhất chứ?
Dù gì tôi cũng đã cố gắng lấy lòng cô!
Nhưng lấy lòng không nổi, cô cũng chẳng cho tôi cơ hội!
Trần Phong lập tức vui vẻ vì báo được thù.
Ai bảo cô xem thường tôi, tôi chép chết cô!
....
Trên đời có rất nhiều chuyện chỉ cần nỗ lực, cần cù, đầu tư vào nó là có thể làm rất tốt.
Nhưng cũng có một số việc, nếu như không có thiên phú, dù cố gắng thế nào, đầu tư ra sao thì vẫn không làm nên chuyện.
Trong đó, tiêu biểu nhất chính là sáng tác nghệ thuật.
Trong lĩnh vực nghệ thuật, thiên phú có thể đại khái phân thành hai loại.
Một là thiên phú học tập và diễn tấu, hai là thiên phú sáng tác.
Người có thiên phú sáng tác, cơ bản đều có thiên phú học tập và diễn tấu.
Nhưng đa số những người có thiên phú học tập và diễn tấu, lại không có thiên phú sáng tác.
Học tập và diễn tấu có thể dùng cần cù để bổ khuyết, nhưng sáng tác thì không được, nếu không có thiên phú, ngay cả cửa vào cũng không mò nổi.
Chỉ cần thông qua đào tạo có hệ thống cùng kiên trì bền bỉ học tập, dường như bất kỳ người nào đều có thể trở thành thợ thủ công, nhưng không thể trở thành nghệ thuật gia.
Rất nhiều giáo viên dạy đàn dương cầm cả đời chỉ biết đàn dương cầm, không cách nào viết được một khúc nhạc êm tai.
Thiên tài bao gồm 1% linh cảm, cộng thêm 99% chăm chỉ cần cù.
Câu nói này vẫn còn thiếu một đoạn: "Dĩ nhiên, phần linh cảm là quan trọng nhất."
Cái gọi là linh cảm, chẳng qua chính là thiên phú sáng tác.
Trần Phong lại không có thiên phú sáng tác, mà thiên phú học tập và diễn tấu lại càng không đạt tiêu chuẩn.
Nhưng may mắn thay, hắn có thể lấy được trước đáp án, lật ngược quá trình.
Hắn không sáng tác, chỉ chuyên chở.
Cho nên, chuyện mà bây giờ Trần Phong cần phải làm, chính là nỗ lực khiến mình trở thành nhân tài diễn tấu đạt chuẩn.
Trần Phong còn có một chút đặc biệt may mắn.
Đó chính là lấy trình độ thiên phú của hắn, nếu ở thế giới hiện thực, chỉ có thể tận dụng thời gian sau khi làm việc, rồi từ từ cải thiện, như vậy, ít nhất cũng phải mất đến năm sáu năm mới có thể hoàn thành trình độ diễn tấu nhập môn, muốn đạt tiêu chuẩn cũng phải mất thêm hai ba năm nữa.Tình cảnh của hắn quả thực có chút lúng túng.
Nếu như không có giấc mộng mà như không phải là mộng này, chờ hắn học được cách viết nhạc phổ thì năm sáu năm cũng đã qua, hắn đã sớm quên sạch ký ức về ca khúc này nọ rồi.
Hơn nữa, nếu như hắn ở thế giới hiện thực, không làm việc mà chỉ tập trung học âm nhạc, hắn sẽ chết đói đầu đường.
Chuyện này căn bản không có khả thi.
Nhưng bây giờ, hắn lại vào trong mộng, bỗng dưng có nhiều hơn một năm thời gian.
Mặc dù thời gian trong quân doanh đã lãng phí mất hai tháng, nhưng hắn vẫn còn những mười tháng.
Hơn nữa, bản thân cũng chẳng cần làm việc, không cần xã giao, không có bất kỳ chuyện gì quấy rầy trong mười tháng này!
Cho nên, mười tháng này chẳng khác gì năm, sáu năm bên ngoài!
Trộm được thời gian, phải đặc biệt đáng quý trọng, Trần Phong tự mình lập ra thời gian biểu nghiêm ngặt.
Mỗi sáng sớm bảy giờ thức dậy, buổi sáng đọc sách, đọc sách để học tập nhạc lý cùng thưởng thức phổ.
Ăn xong cơm trưa, ngủ nửa tiếng, buổi chiều ôm đàn ghi-ta bắt đầu gảy, dù là đứt quãng hay là mắc kẹt, cũng phải đàn nhạc đệm cho xong.
Buổi tối thì sắp xếp thời gian tương đối tự do, hắn có thể xem một ít giáo trình hay video về nghệ thuật, sau đó đúng 12h thì ngủ.
Mặc dù lịch sử bị che giấu, nhưng những thứ liên quan đến phương diện nghệ thuật lại vô cùng tường thật, cái gì cần có đều có.
Thời gian thấm thoát, đảo mắt chính là hơn chín tháng đã qua.
Từng đầu ngón tay của Trần Phong dần nổi lên vết chai.
Hắn thường xuyên ngồi luyện đàn trên sân thượng, sàn nhà bị giày mài bóng loáng thành hai dấu chân.
Trong góc tường chất đầy dây đàn bị đứt.
Tư thế trình diễn của hắn vẫn không tính là tiêu sái, thậm chí còn rất vụng về, nhưng cuối cùng, hắn đã có thể sử dụng đàn ghi-ta để đánh một cách lưu loát chính xác 2 khúc nhạc đệm hoàn chỉnh rồi.
"Đêm đã khuya" so với "Vô Vị" càng chín muồi hơn, nhìn qua tên gọi của ca khúc này có vẻ nhẹ nhàng, nhưng bên trong chính là sự bùng nổ của phong cách Rock.
Trần Phong chỉ nhớ 2 bài hát này.
Nhạc đệm bên trong trừ đàn ghi-ta ra, còn có đàn dương cầm, Bass, khung trống, cổ tranh, phong cầm, cello, kèn sousaphone v.v phối hợp.
Một người trình diễn lão luyện sẽ biết rõ cách để ghi nhớ nhịp điệu và nốt, thông qua phân tích tổng kết quy luật mà dễ dàng ghi nhớ, dễ dàng ghi nhớ một ca khúc.
Giai điệu của một ca khúc không đến nỗi dài mấy phút, mà nó chỉ bao gồm vài cái hợp âm, rồi lặp đi lặp lại điệp khúc.
Nắm rõ hợp âm, sau đó hợp lại, toàn bộ kết cấu của bài hát liền rõ ràng.
Nhưng Trần Phong không làm được, thời gian học tập của hắn còn chưa đủ dài, chưa thể thuần thục, vẫn chưa động đến những loại nhạc cụ khác, nhạc cảm vẫn còn kém, chỉ có thể miễn cưỡng thuộc vài nốt của từng loại nhạc cụ.
Giống như một người không hề mẫn cảm với con số, lại buộc phải học thuộc chuỗi số phía sau số Pi vậy.
Lại giống như một học sinh dốt của một lớp trung học phổ thông bị ép đọc thuộc lòng “Trần Tình Biểu” vậy.