"Còn không phải à, anh luôn miệng nói mình không nhan khống, nhưng chẳng phải anh đang trông mặt mà bắt hình dong sao? Lại nói, tôi mà gầy đi vài cân, thì chắc chắn chính là soái ca!"
"Vậy anh cứ gầy trước đi đã, rồi hẳn nói! Còn không thì đừng có nói chuyện như thể đúng rồi như thế!"
Trần Phong không phải dạng người thân thiện.
Trái lại, hắn còn rất cảnh giác với người xa lạ, không dễ dàng kết thân.
Nhưng cái tên Âu Tuấn Lãng mập mạp chết bầm này lại có đến 90% skill thấy người sang bắt quàng làm họ.
Mặc dù Trần Phong là bị anh ta làm cho dở khóc dở cười, nhưng cũng khiến cho khoảng cách xa lạ giữa hắn và anh ta bị kéo gần lại.
"Được rồi, đừng trêu nhau nữa. Trần Phong, tôi giới thiệu cho anh một chút." Lộ Vy kịp thời chen ngang, nếu không, câu chuyện này sẽ chẳng có hồi kết mất: "Vị này là người nối nghiệp tương lai của tập đoàn Âu Hòa, Âu Tuấn Lãng."
"Tập đoàn Âu Hòa?" Trần Phong trầm ngâm một chút, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: "Người tỉnh Giang Nam ăn uống ngủ nghỉ, có muốn tránh cũng không thoát, tập đoàn Âu Hòa?"
"Khụ khụ, Trần lão sư thổi phồng quá rồi, không đến mức bành trướng như vậy đâu. Gia phụ chỉ buôn bán nhỏ, làm chút ít chuyện làm ăn mà thôi, kiếm miếng cơm ăn thôi mà." Âu Tuấn Lãng khiêm tốn nói.
Trần Phong gật đầu: "Chẳng trách lại mướt mát như vậy."
Âu Tuấn Lãng: "Anh mà cứ như vậy, thì đừng có trách tôi nổi nóng đấy!"
Trần Phong bĩu môi: "Nói như thể bây giờ anh không nóng nảy ấy!"
"Thôi không nhây nữa, anh xem, tôi đều gọi anh là lão sư rồi. Lão ca à, tôi nghiêm túc đấy, bán cho tôi 2 bài hát đi mà. Tôi quả thật rất thích làm nhạc, tôi quả thật rất thích hoạt động âm nhạc, nếu không thể bước đi trên con đường danh vọng, tôi sẽ..."
Trần Phong "Về nhà thừa kế gia sản mười tỉ, phải không?"
Âu Tuấn Lãng kinh hãi, "Sao anh biết?!"
Trần Phong cười ha ha, cái này không phải là rõ rành rành ra sao?
Hắn quả thật muốn từ chối cho xong, dù sao thì cái tên mập mạp chết bầm này nhìn thế nào cũng không đáng tin cậy.
Để cho anh ta hát, chỉ e là lúc phát hành album sẽ chẳng bán được mấy bản, như vậy sẽ làm tổn hại danh tiếng nhạc sĩ thiên tài của hắn.
Nhưng Lộ Vy lại đứng ra đã tiến cử, nếu từ chối quá thẳng thừng thì cũng rất khó coi.
"Tôi không rành phong cách dành cho ngón giọng êm dịu như anh. Thế này đi, anh cứ gửi cho tôi hai tác phẩm tiêu biểu của mình trước đã, nghe xong, tôi sẽ xem xét xem có thể viết ca khúc nào phù hợp với anh hay không. Nếu như thực sự không thích hợp, anh cũng đừng có trách móc gì tôi đấy."
Âu Tuấn Lãng co rúm khuôn mặt béo núc ních: "Tôi...tôi không có tác phẩm tiêu biểu."
Trần Phong lập tức đờ người.
Thực sự muốn lấy lý do này để kéo đen anh ta ghê.
Nhưng ban đầu, chính nguyên do này đã khiến hắn "đụng vách tường" khắp nơi, người duy nhất cho hắn cơ hội, chỉ có Lộ Vy.
Hắn cố gắng nặn ra một nụ cười hiền lành, vỗ vỗ bả vai của Âu Tuấn Lãng:
"Không sao, anh cứ hát bài tủ của anh đi, đều được."
"May quá! Tôi có sẵn rồi! Lúc trước có thu âm một bài, nhưng đang lưu trong điện thoại của trợ lý, để tôi đi gọi anh ta!"
Dứt lời, Âu Tuấn Lãng xoay người chạy.
Chờ người đi rồi, Trần Phong mới lau một trán đầy mồ hôi, kể khổ với Lộ Vy bên cạnh:
"Cô cho tôi một vấn đề nan giải rồi."
Lộ Vy lắc lắc đầu:
"Tôi đang giúp anh đấy. Lần này, anh đắc tội Chu A quá sâu, mặc dù hôm nay tôi đã kìm anh ta lại, nhưng mặt mũi của tôi chỉ có thể xài ở đây thôi, nếu bước qua cánh cửa này, anh ta muốn gây rắc rối cho anh thì tôi cũng chẳng có cách nào giúp được cả. Nhưng, nếu anh có thể trở thành bạn với Âu Tuấn Lãng, Chu A sẽ kiêng kỵ đôi chút."
Đến lúc này, Trần Phong mới hiểu được ý đồ thực sự của cô ấy: "Cám ơn."
Tập đoàn Âu Hòa là xí nghiệp bản địa của thành phố Hán Châu, tỉnh Giang Nam, nhưng thực lực cực mạnh, sản nghiệp dưới trướng bao gồm vật liệu, nguyên nhiên liệu, kiến trúc và rất nhiều phương diện khác, thực sự là xí nghiệp đầu rồng trong mảng sản xuất của toàn tỉnh Giang Nam.
Nếu có sự che chở của Âu Tuấn Lãng, thì hắn cũng chẳng cần phải nơm nớp lo sợ nữa.
"Mà anh cũng chẳng cần phải cảm thấy thiếu nợ ân tình với anh ta, cứ bình thường thôi. Ở cái đất Hán Châu này, trong giới đều biết, Âu Tuấn Lãng và Chu A bất hòa. Anh ta vốn không ưa Chu A, không ít lần chèn ép sự kiêu căng của Chu A. Chẳng qua hôm nay anh ta đến hơi trễ, bằng không, khi Chu A tìm anh gây khó dễ, e rằng anh ta chính là kẻ nhảy bổ ra trước đấy."
Trần Phong bừng tỉnh: "Ra là vậy."
"Âu Tuấn Lãng thật lòng muốn ca hát, cũng hao tiền tốn của vì nó, mặc dù anh ta đã rất nỗ lực, nhưng mãi đến bây giờ vẫn không có khởi sắc. Theo tôi biết thì anh ta đã giao kèo với cha mình rằng, nếu trong vòng hai năm mà chẳng thu được thành công, anh ta sẽ từ bỏ."
"Được rồi, cứ nghe anh ta hát xem sao đã."
Lúc này, khi nghe phân tích mặt lợi mặt hại của Lộ Vy, Trần Phong thực sự động lòng.
Sau đó, Lộ Vy mới nhớ tới chính sự, hỏi Trần Phong có thể phát CD hay không.
Dĩ nhiên, Trần Phong sẽ không từ chối cơ hội được quảng cáo miễn phí như vậy, lập tức đồng ý.
Lộ Vy hào hứng đi qua bên kia.
Một phút sau, trong sảnh vang lên khúc nhạc dạo của "Khô Khan".
Trong căn phòng ở lầu hai, Chung Lôi đang ngồi cùng một bàn với vài nữ ca sĩ.
Lộ Vy khẽ ồ một tiếng, hỏi: "Cùng phong cách với "Vô Vị" à?"
Chung Lôi gật đầu: "Phong cách nhất quán, nhưng thăng hoa hơn."
Xung quanh ai nấy đều cảm thấy kinh ngạc, liếc nhìn cô nàng một cái.
Ý nghĩa của hai chữ "thăng hoa" này có vẻ nhẹ nhàng, nhưng thực chất, hàm nghĩa rất lớn, không thể tùy tiện nhận xét như vậy được.
Có vẻ Chung Lôi rất tự tin.
Nhưng khi khúc dạo đầu vừa kết thúc, giọng hát của Chung Lôi vang lên, mọi người dần hiểu được vì sao cô nàng lại nói những lời kia.
Nghe sơ qua thì có vẻ "Vô Vị" và "Khô Khan" có cùng bố cục giống nhau, nhưng một khi tinh tế cảm nhận, thì bản chất của hai bài hát vô cùng rạch ròi.
Bên ngoài đại sảnh, dần dà, mọi người cũng bị tiếng hát hấp dẫn.
Lúc vừa mới nghe, mọi người chỉ hiếu kỳ, dường như đây là một bài hát mới, chưa từng nghe qua bao giờ.
Nhưng không bao lâu sau, cảm xúc của mọi người đều bị cuốn vào tiếng hát.
Những tiếng trò chuyện trong Thải Vi Lư dần tắt lịm, chỉ còn lại tiếng hát.
...
"Các vị, bài hát này thế nào?"
Mặc dù bài hát đã kết thúc từ lâu, nhưng trong căn phòng vẫn chẳng có ai lên tiếng, Chung Lôi bèn đánh vỡ yên lặng, hỏi.
Thực ra, cô nàng cũng chẳng cần trưng cầu ý kiến của người khác, vì trong thâm tâm cô nàng hiểu rõ, bài hát này cực kỳ hay, chẳng qua, cô nàng cảm thấy mình nên nói gì đó để phá vỡ bầu không khí im lặng quá mức này.
Một lúc lâu sau, Trần Lê lại là người mở lời đầu tiên: "Trần lão sư thật lợi hại, lợi hại vượt sức tưởng tượng. Nếu biết bài hát này sớm hơn, thì cho dù phải bỏ ra 100 vạn, tôi cũng muốn mua nó! Haizz… nhưng bây giờ muốn mua cũng chưa muộn! 100 vạn! Mọi người đừng tranh với tôi! Tôi muốn ra album mới đến phát điên luôn rồi!"
Trần Lê thật sự không ngờ tới, chỉ sau một tháng bỏ lỡ "Vô Vị", cô ấy lại tiếp tục bỏ lỡ thêm hai ca khúc kiệt tác "Đêm Đã Khuya" và "Khô Khan".
Rõ ràng, cô ấy mới là người đầu tiên tỏ ý muốn mua ca khúc của Trần Phong mà!
Cho nên, hẳn là vì cái giá đưa ra quá thấp! Với một ca khúc chất lượng như thế này, cái giá 20 vạn kia rõ ràng là trêu đùa người ta.
Nghe nói Hà Gia Kỳ đã bỏ ra 80 vạn để mua "Đêm Đã Khuya". Vậy thì, hẳn là mình phải bỏ ra 100 vạn thì mới đạt được nguyện vọng.
Những người còn lại đều giật mình.
Trăm vạn một bài hát, trong cái giới này, đây là một cái giá trên trời. Điều này đã cho thấy rõ quyết tâm của Trần Lê.
Mọi người thầm nghĩ, nếu như Trần Lê và Trần Phong đạt được thỏa thuận với cái giá này, thì Trần Phong hiển nhiên sẽ trở thành nhạc sĩ giá nhất cả nước.
Mà điều này còn tạo bước nhạc đệm cho các ca sĩ ở đây, sau này nếu các cô ấy muốn mua ca khúc của Trần Phong, chỉ e là không thể thấp hơn cái giá này nhỉ?
Đám người bên trong không một ai biết, bên ngoài Trần Phong đang bị Âu Tuấn Lãng quấn lấy.
Âu Tuấn Lãng vừa nghe xong "Khô Khan", lập tức xông lên chặn Trần Phong lại.
"Trần lão sư! Bài này cũng do anh viết phải không? Nhất định là vậy rồi! Tôi xin anh đấy! Viết cho tôi một bài đi mà! Bất kể người khác bỏ ra bao nhiêu để mua ca khúc của anh, tôi đều tăng gấp đôi! Gấp đôi luôn!"
Trần Phong toét miệng cười không ngừng: "Có thật không?"
Hắn cười rất vui vẻ.
Bởi vì, mới ba giây trước, hắn nhận được tin nhắn của Chung Lôi.
"Trần Lê bảo, muốn bỏ ra 100 vạn để mua một bài hát của anh."
Gấp đôi vui vẻ. Gấp đôi sung sướng.
Người anh em tiêu tiền như rác này.
Gài bẫy anh, anh còn nói cám ơn, lại còn phải bảo bọc tôi.