Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 67: Tiền Tài Chỉ Là Vật Ngoài Thân

Chương 67: Tiền Tài Chỉ Là Vật Ngoài Thân

Tốc độ lần này của Trần Phong còn nhanh hơn cả lần trước, chỉ tốn chưa tới 40 phút, ba bài hát ra lò, hơn nữa, còn hát qua một lần.

Cái tên ca sĩ Lương Nguyên xem ra cũng có chút máu văn học dân gian, cốt lõi của các tác phẩm tiêu biểu đều mang nét ca dao dân gian.

Lương Nguyên có ít ca khúc kinh điển hơn Chung Lôi, Trần Phong cẩn thận tuyển chọn ra ba ca khúc này, theo một ý nghĩa nào đó, thì chất lượng của bọn chúng cũng chẳng thua kém gì với những tác phẩm tiêu biểu của Chung Lôi.

Dù sao, trong cái thời không kia, Lương Nguyên cũng đã dựa vào những bài hơi hướng ca dao này mà đạt được chỗ đứng trong giang hồ.

"Ca dao? Hóa ra, phong cách thích hợp của em là ca dao à?"

Tay cầm bản ca từ, Âu Tuấn Lãng sững sờ, có chút không dám tin.

Trần Phong gật đầu: "Hiệu quả cụ thể thế nào, e rằng phải đợi anh tự mình hoàn chỉnh ca khúc mới có thể biết được. Bây giờ, anh ngâm nga một chút thử xem. Dù sao tôi cũng có thể khẳng định chắc chắn rằng, nếu anh muốn bức phá trên con đường ca hát, thì ba bài ca dao này chính là đòn bẩy thích hợp nhất."

Âu Tuấn Lãng thật sự ngâm nga đôi câu.

Quả thực không thể trông mặt mà bắt hình dong, cứ tưởng anh ta hát dở tệ, nhưng không ngờ thanh tuyến lại rất từ tính, đặc biệt phù hợp với làn điệu dân ca.

Anh ta một lòng muốn làm ca sĩ, cũng chẳng phải là suy nghĩ bồng bột nhất thời, mà quả thật, vẫn có chút thiên phú, ít nhất thì cũng hát hay hơn Trần Phong nhiều.

Âu Tuấn Lãng hát xong, vẫn có chút thiếu tự tin mà hỏi Lộ Vy: "Vy Vy, cảm giác thế nào?"

Lộ Vy đang ngẩn người nhìn Trần Phong, lập tức lấy lại tinh thần: "Rất hay! Hay lắm!"

"Thực sự?"

"Thiên chân vạn xác!"

Thật ra thì Lộ Vy không thể nhận định được liệu Âu Tuấn Lãng có thích hợp với ca dao hay không.

Có lẽ hát hay như vậy là nhờ vào chất lượng của bản thân ca khúc, dù chỉ do một ca sĩ xoàng xoàng hát, nó cũng sẽ đạt được hiệu quả ngoài dự liệu.

Nhưng lúc này, Lộ Vy không muốn đả kích lòng tin của Âu Tuấn Lãng, cô hy vọng Trần Phong có thể có được mối làm ăn lớn này.

"Ca khúc này chẳng có gì để bắt bẻ cả. Tôi lại phải nhìn Trần lão sư với cặp mắt khác rồi."

Lộ Vy cầm lấy bài hát, vừa tinh tế thưởng thức, vừa nói như thế.

Trước giờ, cô ấy vẫn cho rằng Trần Phong chỉ có thể viết ca khúc dành cho nữ, nhưng sau khi thưởng thức 3 bài hát này, cô biết rằng phán đoán của mình sai lầm rồi.

3 bài hát này lần lượt có tên là: "Nụ Hoa Trong Lòng", "Độc Mến Lang Kiều", "Phong Phi Hoa"

Nếu chỉ nhìn vào tên bài hát, sẽ có cảm giác hơi nữ tính.

Nhưng ca từ và xúc cảm mà Trần Phong thể hiện lại chẳng nữ tính chút nào.

Nếu trong lòng mường tượng một chút, thì chính là hình ảnh một người đàn ông tang thương thâm tình, đang trông mong nữ thần của lòng mình.

Hết thảy đều hòa hài, càng chứng minh tài hoa của Trần Phong.

Nhưng Lộ Vy không thể khống chế được mà nghĩ đến Chung Lôi - cô gái đang ở trong phòng luyện thanh để sáng tác kia, những ca từ trau chuốt như vậy, trực giác nhạy bén nói cho cô biết, 3 bài hát này chính là tấm lòng của Trần Phong, viết về Chung Lôi.

Trong nháy mắt, Lộ Vy cảm thấy cực kỳ hoang mang.

Cái tên Trần Phong trước mắt này, bỗng nhiên bị một lớp sương mù dày bao phủ, khiến cô nhìn không thấu.

Trời mới thấu được.

Mặc dù Trần Phong biết Lương Nguyên sau khi thành danh liền theo đuổi Chung Lôi, bất chấp khoảng cách 9 tuổi, nhưng hắn thực sự không suy ra được, ba bài hát mà Lương Nguyên viết ra trong thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, lại ẩn chứa tình cảm của ông ta dành cho Chung Lôi.

Nhưng Lộ Vy chỉ cần liếc qua, liền biết được cảm tình ẩn chứa bên trong.

Chỉ có thể nói, trình độ cảm thụ nghệ thuật dở tệ đã hại chết người rồi.

Bên này, sau khi Lộ Vy cho Âu Tuấn Lãng lòng tin, không hổ là thần hào chính tông, Âu thiếu lúc này bày tỏ thái độ, ba ca khúc này, anh ta mua hết thảy!

Mỗi bài 200 vạn!

Trần Phong giả vờ từ chối, Âu Tuấn Lãng lại càng kiên định không buông tay, rất nhanh đạt thành ý kiến thống nhất.

Âu Tuấn Lãng ra tay rộng rãi như vậy, khiến Trần Lê bên cạnh có chút lúng túng.

Nhưng Âu Tuấn Lãng rất biết cách đối nhân xử thế, liền nói ra nguyên nhân vì sao lại có cái giá gấp đôi như vậy.

Anh ta tóm lại: "Trần Lê, tôi không có ý tứ muốn cùng chị tranh đua gì đâu. Mọi người không biết tình cảnh bây giờ của tôi thế nào đâu, ba bài hát này của anh Phong chính là cứu tôi một mạng. Tôi bỏ ra cái giá này, một nửa chính là cảm ơn ơn cứu mạng của anh Phong đấy!"

Kết quả cuối cùng, Trần Phong cùng Trần Lê và Âu Tuấn Lãng lập tức ký hợp đồng, một người ba bài.

Có điều, bởi vì liên quan đến số tiền quá lớn, Trần Lê phải đợi đến ngày mai, phía công ty quản lý mới có thể chuyển tiền được.

Âu Tuấn Lãng thì rất nhanh gọn, lập tức móc điện thoại di động ra, ting một tiếng, chuyển tiền thành công.

Mặc dù vẻ mặt Trần Phong rất bình tĩnh, nhưng nhịp tim cũng nhảy vọt đến 200 rồi.

600 vạn tới tay!

Quỷ thật, nếu không phải lăn lộn đến cái giới này, gặp được vị thần tài này, hắn sẽ chẳng bao giờ biết được, hóa ra chuyển tiền qua app cũng có thể đạt được hạn mức lớn như vậy?

Quá khủng!

Ngắn ngủi mấy giây, tài khoản của Trần Phong liền nhận được, vang lên ting ting

Âu Tuấn Lãng vỗ ót một cái, "Hỏng bét!"

Trần Phong bị dọa cho giật mình: "Sao vậy?"

"Quên mất chuyện đóng thuế."

Trần Phong "Hả?"

"Không có gì đâu, ngày mai em sẽ để kể toán soạn một hợp đồng khác cho anh Phong, bù lại khoản này. Giá của em đưa ra là giá sau thuế mà!"

Vẻ mặt Trần Phong vẫn rất bình tĩnh, nhưng thực ra, trong lòng chỉ muốn nuốt luôn đầu lưỡi.

Kỳ quái thật, cái mặt núc ních này càng lúc càng đáng yêu là sao nhỉ?

Chờ làm xong hết thảy, đã là hơn 10h tối.

Hắn hỏi qua Chung Lôi, cô nàng tính thức trắng đêm nay, cắm chân ở Thải Vi Lư không chịu đi.

Lộ Vy cũng chẳng đuổi cô nàng, chỉ cười híp mắt tỏ ý Trần Phong cứ yên tâm, cô ấy nhất định sẽ chăm sóc kĩ cô nàng.

Trần Phong đang chuẩn bị bắt xe trở về, thì Âu Tuấn Lãng đột ngột xông ra từ sau lưng: "Sư phụ, đồ nhi sao có thể cho người đón xe! Người ngồi xe của đồ nhi đi! Đi thôi nào!"

Chỉ trong một đêm, Âu Tuấn Lãng gọi Trần Phong từ Trần lão sư biến thành anh Phong, bây giờ trực tiếp thăng cấp lên sư phụ luôn rồi.

Trần Phong nghe thấy mà nổi hết cả da gà da vịt: "Đừng có như con thiêu thân như thế. So với anh, tôi còn nhỏ tuổi hơn đấy!"

Âu Tuấn Lãng phóng khoáng khoát tay chặn lại, "Đạt giả vi tiên! Người có tài mới chiếm được! Sư phụ, anh có bản lĩnh như vậy, lại cứu em nửa cái mạng, vậy thì, anh chính là sư phụ của em! Tối nay, có thế nào thì anh cũng phải ngồi xe em!"

Nói xong, anh ta ỷ vào thân hình mập mạp của mình, túm Trần Phong ném phịch lên ghế sau của chiếc Magotan.

Sau khi Trần Phong lên xe, vẫn giữ im lặng, Âu Tuấn Lãng ngồi bên ghế lái phụ quay đầu lại, cực kỳ tủi thân: "Sư phụ, anh đừng chê xe em nát nhé. Em cũng chẳng còn cách nào, lão gia tử không vui khi em theo nghiệp ca hát, nên không cho em ngồi xe sang. Khổ tâm lắm!"

"Làm gì có chuyện đó, tôi nào có tư cách khen chê, tôi còn chẳng có xe đây này."

"Sư phụ, anh đang ám chỉ em rằng hãy mua cho anh một chiếc xe hả?"

"Không! Làm gì có!"

Chiếc Magotan lướt trong màn đêm.

Nơi góc đường, một chiếc Toyota Land Cruiser lại lặng lẽ khởi động máy, đi theo sau.

Bên ghế lái phụ, Âu Tuấn Lãng nghiêng đầu nhìn kính chiếu hậu, phát hiện có xe theo đuôi.

Khuôn mặt núc ních khẽ cười khẩy.

Đáng tiếc, lúc này Trần Phong không thấy được vẻ mặt của anh ta, nếu không, Trần Phong sẽ cảm thấy, mập mạp nào có ngu ngốc như mình nghĩ, rõ ràng là tâm tư rất sâu.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch