Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 69: Mày Biết Trần Phong Là Ai Không?

Chương 69: Mày Biết Trần Phong Là Ai Không?

Âu Tuấn Lãng thực sự tức đến nổ tung.

Cả đời này anh ta luôn được các bậc cha chú dạy dỗ, làm người thì phải khiêm tốn, mà muốn khiêm tốn thì không thể vì trong nhà có chút căn cơ thì có thể cho mình là trời là phật được.

Nên dù bình thường, Âu Tuấn Lãng cũng hay gây chuyện, người cũng chẳng mấy đứng đắn nhưng chung quy vẫn rất biết kiềm chế. Bây giờ anh ta giận đến liên tục chửi thề, cho thấy bản thân đã thật sự mất kiểm soát.

Người đàn ông mở cửa kia tuyệt đối không phải người bình thường, ít nhất trên người gã cũng phải có vài tiền án.

Nghe Âu Tuấn Lãng tức giận mắng chửi, gã căn bản không xem ra gì, ngược lại, không biết lấy đâu ra một con dao sáng loáng, kề vào mặt Âu Tuấn Lãng.

“Cho nên, mày rốt cuộc là ai? Sao hả, thằng mập chết tiệt nhà mày không đành lòng thấy Trần Phong bị đánh gãy tay một mình nên muốn được gãy cùng sao? Tao thấy mày nhiều thịt như vậy, có thiếu mất hai, ba miếng chắc cũng chẳng nhằm nhò gì nhỉ?”

Âu Tuấn Lãng lập tức ngậm miệng.

Cuối cùng thì anh ta cũng hiểu.

Đối phương đúng là một thằng đần, gã hoàn toàn không biết anh ta.

Gã cũng căn bản không biết chiếc Magotan này là xe của ai.

Lúc trước gã này có bảo chú Long lái Didi (giống grab), nói vậy, gã hoàn toàn đem chiếc xe biến thành xe chạy Didi, biến chú Long và anh ta thành người qua đường.

Ngang tàng sợ lỗ mãng, lỗ mãng sợ liều mạng nhưng đáng sợ hơn nữa chính là kẻ ngu ngốc đần độn, không cân nhắc toàn bộ tình hình mà đã hạ thủ.

Năm đó, Tiểu Bá Vương Tôn Sách nổi danh Giang Đông chết trong tay đám lưu manh.

Âu Tuấn Lãng cũng không muốn bản thân tái diễn “câu chuyện được người người ca tụng” của ngàn năm trước.

Thấy mình đã thành công hù dọa tên mập không biết điều, người kia cười một tiếng dữ tợn, quay đầu phân phó người đằng sau: “Hai đứa mày đem thằng mập kia xuống đánh cho một trận, đến khi nào mặt nó sưng vù một cục thì thôi.”

Ngay thời điểm gã quay đầu đi, Trần Phong chuẩn bị động thủ.

Nhưng chưa kịp thì Trần Phong đã thấy chú Long ra tay rồi, hắn tự dừng lại hành động có phần mạo hiểm của mình.

Ổn rồi.

“Thằng mập chết tiệt, mày chuẩn bị tâm lý cho tốt, ước chừng bọn tao phải… ạch....”

Giọng nói nhạo báng đầy phách lối của người này ngưng bặt.

Vì trên gáy gã bị một “ống” kim loại đen nhánh đánh xuống vững vàng.

Chú Long rút “vũ khí” ra.

Thật ra, chú có thể dùng cái “ống” này đánh mạnh hơn nhưng chú vẫn cảm thấy nên để lại người sống, đến lúc trả về cho Chu A cũng đỡ vướng vào tranh cãi.

Cảm giác hết sức nguy hiểm đập vào mặt khiến cho kẻ một giây trước còn phách lối tận trời, trong nháy mắt phải thay đổi quyết định.

Gã điên cuồng nhắc nhở bản thân phải giữ bình tĩnh, không nên vì liều mạng ở đây để chịu thiệt.

Bởi gã chỉ có một cái mạng, không thể chết.

“Bá chủ vòng hai? Tao tạm gọi mày như vậy nhé, để đáp lại, tao cũng xin tự giới thiệu. Tao là Long Quân, phó tổng của công ty TNHH bảo an Thiên Lãng An thuộc tập đoàn Âu Hòa, kiêm lái xe và vệ sĩ riêng cho Thiếu Đông Gia tập đoàn Âu Hòa, Âu Tuấn Lãng. Ừm… cũng chính là “thằng mập chết tiệt” trong miệng mày đó. Người anh em, bây giờ thì mày đã biết mày vừa đụng vào xe của ai và đang nói chuyện với ai chưa?”

Im lặng.

Im lặng rất lâu.

Ngoại trừ tiếng kêu thống khổ của động cơ xe, thì bãi đất trống bên đường phía đông Hán Châu vào ban đêm yên lặng như tờ.

Đừng nói là bá chủ vòng hai, mà ngay cả hai gã đồng lõa đang định đến lôi người ra cũng cứng đờ tại chỗ.

Một người trong số đó cầm đèn pin trong tay, chiếu rõ cảnh tượng lúc này.

Hai kẻ đứng xem sáng suốt này thật ra còn bị kích động mãnh liệt hơn.

Cái thứ màu đen sáng loáng kia đúng thật là “vũ khí”!

Thấy chú Long đã trấn áp được cục diện, trong lòng Trần Phong thật sự nhẹ nhõm.

Chú Long phụ trách sắp xếp gì đó, còn Trần Phong phụ trách cứu người.

Hắn lấy tốc độ cực nhanh mở cửa xe, đỡ Âu Tuấn Lãng ra ngoài.

Trên khuôn mặt trắng trẻo của Âu thiếu ửng lên một mảnh đo đỏ, nơi khóe miệng còn rỉ ra chút máu nhưng tinh thần của anh ta có vẻ rất tốt.

Anh ta lướt qua Trần Phong, nhào tới bên cái tên “bá chủ vòng hai” đặc biệt phách lối lúc nãy, vừa đấm vừa đá một trận, khiến gã kia kêu la thảm thiết.

Chẳng biết là Âu Tuấn Lãng thật sự hạ thủ nặng tay hay gã đang cố ý bán thảm nữa.

Hai gã đồng lõa đứng bên cạnh nhìn đến không đành lòng, nhưng một tên vừa cầm điện thoại liên lạc với ai đó thì đã bị chú Long, một tay cầm “vũ khí” ra hiệu hai gã không được nhúc nhích.

Trần Phong kéo Âu Tuấn Lãng lại: “Được rồi, được rồi, anh thật sự muốn đánh chết hắn sao?”

Âu Tuấn Lãng thở hổn hển, hai tay chống đầu gối, “Không sao, người này đụng xe em như vậy, chính là muốn mạng em, dù em có thật sự đánh chết hắn thì cũng không thể coi là chuyện gì lớn, đào hố rồi chôn tại chỗ là được. Cha sẽ tẩy trắng cho em. Chú Long, đưa “vũ khí” cho tôi, tôi giúp hắn “vui vẻ”.

Gã ác bá ngã xuống đất giả vờ xỉu, nghe vậy thì giật mình, gã bò lên, liên tục xin tha.

Long Quân không đưa “thứ kia” cho anh ta mà chỉ nói: “Thiếu gia, cậu tự mình động thủ không tốt, gọi người tới đi. Biến thành người khác xử lý, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.”

Lúc này Âu Tuấn Lãng mới chịu ngừng, hai thay khoanh trước ngực, lãnh đạm nói: “Được rồi.”

Gã ngốc đang quỳ trên đất thấy vận mệnh của mình sắp tiêu thì trong đầu liên tục nhảy số, sao có thể “được” chứ, gã vội nói: “Không được, đại ca à, anh đừng như vậy. Chẳng phải anh nên thẩm tra em một chút, hỏi xem ai đã sai em tới sao?”

Âu Tuấn Lãng kinh ngạc, hỏi ngược lại: “Cái loại sát thủ như chúng mày, chẳng phải sẽ thà chết không khai sao? Mày dám đụng xe ta lăn xuống đây, muốn giết tao, chẳng lẽ trước đó lại chưa từng nghĩ đến hậu quả? Tao phí thời gian với mày làm gì?”

“Không… không! Anh à, xin anh tin em, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu. Anh cũng thấy mà, vừa rồi là em tới tìm Trần Phong, không hề quan hệ gì đến anh cả. Chuyện này... mẹ kiếp… truyện này căn bản không phải là giết người gì hết, em cũng không to gan đến chơi lớn như vậy! Tất cả là chủ ý của Chu A, hắn cho em 50 vạn, bảo em đứng trước Thải Vi Lư, chặn cái tên Trần Phong kia lại. Em cũng chỉ định đánh trật tay, trật chân nó chút đỉnh để hù dọa thôi! Sự tình không nghiêm trọng đến vậy đâu!”

Âu Tuấn Lãng cúi người xuống, sà khuôn mặt mập mạp tới, “50 vạn? Hù dọa một chút? Mày đùa tao đó hả? Mày biết Trần Phong là ai không? Là sư phụ tao!”

“A… Anh à, em đây thực sự không biết! Nếu em sớm biết anh với Trần tiên sinh có quan hệ với nhau, có cho em mười ngàn lá gan, em cũng không dám.”

Âu Tuấn Lãng lắc đầu một cái, “Không, mày dám.”

“Hả?”

“Muốn sống thì nghe lời tao. Hôm nay, người mà mày cần đối phó, không phải Trần Phong mà là tao, còn Chu A là người bảo mày làm. Không liên quan đến sư phụ của tao, biết chưa?”

“Hả?”

“Hả cái gì mà hả? Tụi mày hội ý đi, trả lời không vừa lòng tao thì tụi mày nhất định phải chết. Chú Long, đốt xe của chúng ta đi. Cái xe rởm này, chậc chậc, hôm nay mà ngồi Bentley thì đã chẳng xảy ra chuyện này.”

Trần Phong ở bên cạnh nghe thấy rất chân thật.

Hắn đoán được ý định của Âu Tuấn Lãng, trong lòng bỗng thấy rung động nhiều hơn một chút.

Tên mập này muốn gánh hết mọi chuyện.

Theo lý thuyết thì hai người chỉ mới quen biết nhau chưa được một ngày.

Âu mập không cần phải làm như thế nhưng anh ta lại thật sự làm.

Ngoài ra, ai cũng nói “kẻ mập thường ngốc”, nhìn Âu Tuấn Lãng đúng là ngốc thật nhưng hành động lần này của anh ta lại hoàn mỹ bại lộ gia thế siêu giàu.

Anh ta cũng không phải là một kẻ tầm thường.

Không lâu sau, chắc chưa đến 10 phút, chiếc xe bị Long Quân đốt vẫn còn rừng rực lửa, con đường bên cạnh bỗng xuất hiện một hàng xe ngay ngắn, chặn đứng tất cả người đi đường muốn đến xem chuyện lạ.

Âu gia phái người tới.

Trần Phong không phải đối mặt với cha của Âu Tuấn Lãng, nhóm người đầu tiên tới đây không có vị Cự Bá thương giới trong truyền thuyết, mà chỉ là nhân viên bảo an của xí nghiệp phụ cận thuộc tập đoàn Âu Hòa mà thôi.

Âu Tuấn Lãng sắp xếp một chiếc xe đưa Trần Phong về, còn phân phó người tối nay tạm thời ở lại canh giữ bên dưới chung cư Wesley nữa.

Sáng hôm sau, Trần Phong mới biết kết quả.

Âu Tuấn Lãng gọi điện cho hắn, trong giọng nói có chút uể oải nhưng mọi chuyện lại được giải quyết vô cùng sạch sẽ.

Nghe kết quả từ Âu Tuấn Lãng xong, Trần Phong âm thầm chắt lưỡi, không ngờ một nhân vật nhỏ bé như hắn lại có thể nhấc lên sóng to gió lớn như vậy ở Hán Châu.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch